Chương trước
Chương sau
Đỗ Đức Minh nhận lấy danh thiếp, trong lòng có chút lo lắng, đi theongười đàn ông kia vào quán cà phê. Đúng vậy, công ty của gia đình cậu đã bị lấy, thể chất của cậu lại ốm yếu, chẳng học hành được bao nhiêu. Quả thật cậu không có cách mà khai chiến với Đơn Triết Hạo. Cậu cần mộtngười có thể giúp đỡ mình.

Cậu cũng không biết tại sao lại tin tưởng người đàn ông trước mặt, có lẽ là bằng trực giác.

"Nói đi." Đỗ Đức Minh dùng một giọng lạnh lẽo để nói, cậu không có thời gian để tiếp tục lãng phí.

Người đàn ông kia dùng dáng vẻ ưu nhã, lắc lắc tách cà phê của mình, đôi môi chầm chậm nở ra một nụ cười: "Cậu hận Đơn Triết Hạo phải không, tôi cũng có mối hận không đội trời chung với hắn ta. Cho nên, chúng ta phải hợp tác. Hiện tại, tôi có một kế sách, nhưng cần cậu giúp một tay."

"Cách gì?" Đỗ Đức Minh trợn to hai mắt, cả người ngây dại, nhưng vừanghe xong kế hoạch kia, Đỗ Đức Minh vội vã đứng lên: "Không thể, tôikhông cho phép anh làm tổn thương đến Giản Nhụy Ái."

"Cô ta là người yêu của Đơn Triết Hạo, cô ta đã quên đi cậu từ lâu rồi.Tình cảm hai người khó thay đổi, cũng giống như cậu và gia đình vậy. Nếu như cậu tiếp tục làm người không quả quyết. Thì đừng bao giờ mơ tưởngđến việc sẽ lấy lại được công ty của cậu mình; nếu như cậu cứ để cho Đơn Triết Hạo chèn ép mình. Thì đến việc giữ cô gái mình yêu cũng không cócách." Người đàn ông kia nói.

"Tôi muốn lấy lại công bằng cho cậu của mình, nhưng cũng không muốn làmtổn thương Giản Nhụy Ái." Tâm Đỗ Đức Minh càng thêm thù hận vì cậu biếttrong tất cả mọi chuyện, Giản Nhụy Ái là người vô tội nhất. Cho nên, cậu không thể để cho cô gái lương thiện như Giản Nhụy Ái bị tổn thương. Nếu có báo thù, cũng chỉ báo thù trên người Đơn Triết Hạo, không báo thùngười có liên quan.

Trên mặt người đàn ông đối diện lóe lên tia sát khí, bởi vì người đó rất bất mãn với cái suy nghĩ ngu ngốc của Đỗ Đức Minh. "Làm chuyện kia,không hẳn sẽ tổn thương Giản Nhụy Ái. Mà đôi khi là giúp Giản Nhụy Áithoát khỏi bể khổ, cậu đừng quên cách đối đãi của Đơn Triết Hạo đối vớiGiản Nhụy Ái, hắn ta không có thật sự yêu thương Giản Nhụy Ái."

Đỗ Đức Minh trầm tư một chút, cố suy nghĩ thật kỹ những gì người đàn ông kia nói. Mặc dù cậu không biết người đàn ông này là ai, chỉ biết ngườikia cũng oán ghét Đơn Triết Hạo, rồi nhìn từng hành động, từng cách nàochuyện của người đối diện, Đỗ Đức Minh biết người trước mặt là ngườilòng dạ khó lường, mưu trí khó đoán.

Trong đầu cậu thoáng qua hình ảnh mình nằm trên giường bệnh, cậu ngồibên cạnh đôi mắt thâm quầng, gương mặt tái nhợt, nên Đỗ Đức Minh lần nữa lên tiếng. "Được, tôi đồng ý."

Cuối cùng hai người đã đạt được một hiệp nghị song phương cùng có lợi.

"Hạo, đã trễ như thế này, anh vẫn còn làm việc sao." Lạc Tình Tình bưng một tách cà phê vào phòng

Thật ra thì, ngày đó, sấm chớp dữ dội, cô cố ý nói mình sợ trời rầm,cũng như vô tình nhắc đến người mẹ đã chết. Mới có thể khiến cho ĐơnTriết Hạo ở bên cạnh cô cả buổi chiều. Hơn nữa cô còn xin bỏ chó săn ghi hình lại, đem về trong nước đăng lên báo để cho Giản Nhụy Ái biết haingười bọn họ làm gì ở nước ngoài.

Không nghĩ đến việc cô phải cố tình lừa gạt Giản Nhụy Ái, không để chocô ta đi trong đợt công tác này. Mới đầu nhìn thì vẻ mặt của Đơn TriếtHạo vô cùng thối. Nhưng sau đó anh lại cố gắng hoàn thành công việc ởđây một cách nhanh nhất có thể, chỉ vì muốn về nhà, muốn được ở bên cạnh Giản Nhụy Ái

Cô còn cố ý phá hư điện thoại của Đơn Triết Hạo, không để cho anh liênlạc với Giản Nhụy Ái, nhưng trong trái tim anh chỉ có mỗi hình bóng củaGiản Nhụy Ái, điều đó là cô vô cùng ghen tỵ

Cô đem điện thoại của Đơn Triết Hạo đặt lên bàn: "Hạo, điện thoại diđộng đã sửa xong." Thật ra thì điện thoại di động đã sớm được sửa xong,chỉ là cô cố tình kéo dài thời gian mà thôi.

Đơn Triết Hạo nhận lấy điện thoại di động, sau đó cau mày, nhưng tronglòng bằng phẳng nhiều hơn, anh lên tiếng nói. "Cô có thể ra ngoài rồi."

Lạc Tình Tình nhìn thấy hành động trên tay của Đơn Triết Hạo, liền thấyanh nhanh chóng mở hộp tin nhắn lên như xem có ai nhắn cho mình khôngthì trong lòng cô tràn đầy không thoải mái. "Vâng ạ.". Rồi xoay ngườirời đi.

Mới vừa mở máy đã nhìn thấy mấy trăm cái tin nhắn chưa nhận, có cả những tin nhắn ghi âm bằng giọng nói. ‘Tin nhắn thứ nhất: Hạo, anh ở nướcngoài làm việc có thuận lợi không, công việc như thế nào? Em rất nhớanh. Tại sao anh không gọi điện thoại cho em, nghe em nhắn lại thì gọiđiện về cho em.’

‘Hạo, có phải anh đang làm việc hay không, có phải anh rất bận đến độkhông cách nào gọi điện thoại cho em được không. Nghe được tin nhắn này, thì hãy gọi về cho em’

‘Hạo, em van xin anh, đừng làm như thế, hãy gọi điện thoại về cho em đi’ sau giọng nói nặng nề chính là tiếng khóc thúc thít.

‘Hạo, em nhìn thấy trên báo viết là anh và Lạc Tình Tình ở cùng kháchsạn. Em biết đó chỉ là sự hiểu lầm, nhưng anh làm ơn, hãy gọi điện thoại về cho em đi’

‘Hạo. . . . . . ’

Đơn Triết Hạo nghe xong mà cõi lòng trùng xuống, không nghĩ đến việc anh lại khiến Giản Nhụy Ái lo lắng đến vậy. Thật ra thì, anh nên dùng điệnthoại khác, gọi về báo bình an cho cô. Nhưng vì muốn về sớm về gặp cô,anh làm việc cả ngày lẫn đêm, làm việc không hề ngừng nghỉ nên quên cảviệc gọi điện về nhà. Giờ cầm điện thoại, nghe lời nói kia mà tay chânanh run rẫy

Anh phải chuẩn bị thật tốt tâm lý, anh sẵn sàng nghe Giản Nhụy Ái tráchmắng, lần này là lỗi của anh, cho nên dẫu có bị mắng anh cũng không lêntiếng.

Điện thoại tút tút mấy tiếng, nhưng tín hiệu báo lại là máy bận. Đángchết, cô gái nhỏ này nói chuyện với ai mà lâu như thế. Nói chuyện vớianh còn chưa lâu như thế

"Ừ. Đỗ ruột già. Tất cả mọi người đều đến làm lễ giỗ cho viện trưởngMary. Ngày mai, được, ngày mai tớ không có việc gì. Dĩ nhiên có thể, tớnhất định sẽ về." Giản Nhụy Ái trả lời một cách nhanh chóng, rồi muốncúp điện thoại ngay. Mấy ngày gần đây, cô đều đợi điện thoại của ĐơnTriết Hạo, rất sợ mình nói chuyện với ai đó anh gọi về lại không ngheđược.

"Được, em không cần phải rũ Quyền Hàn và Trác Đan Tinh. Tớ đã gọi báohai người đó rồi, ngày mai tám giờ mọi người sẽ đến." Đỗ Đức Minh nóinhư thế nhưng lòng có chút thấp thỏm. Đây là lần đầu tiên cậu phải nóidối, lại là với Giản Nhụy Ái nên trong lòng có chút lo lắng.

Giản Nhụy Ái không có suy nghĩ nhiều, hơn nữa cũng không nghe ra đượcgiọng nói quái dị của Đỗ Đức Minh, chỉ tắt điện thoại một cách nhanhchóng

Sau khi cắt điện thoại, Giản Nhụy Ái lại muốn tra xem có cuộc gọi nhỡnào không, còn chưa kịp ra, điện thoại di động liền vang lên, nhìn tênhiện thị bên trên, mà lòng cô cực kỳ vui vẻ, vội vàng bấm vào phím‘nghe’, bên kia điện thoại liền vang lên tiếng rống giận: "Giản Nhụy Ái, anh chỉ không ở bên cạnh em mấy ngày, em đã không ngoan rồi. Mới vừarồi em nói chuyện phiến với ai thế."

"A." Giản Nhụy Ái bị chất vấn, sợ đến mức không biết phải trả lời thế nào. "Mới vừa rồi em nói chuyện với Trác Đan Tinh."

Cô biết mình đang nói dối, nhưng mà nếu cô nói với anh là ban nãy cô nói chuyện với Đỗ ruột già. Đơn Triết Hạo lại la mắng cô, vì vậy cô dứtkhoác không nói ra sự thật.

"Tốt nhất là thế, nếu không em nhất định sẽ chết" Đơn Triết Hạo khôngcho phép Giản Nhụy Ái đến gần người đàn ông khác. Nếu như muốn phân tích thái độ của anh thì chỉ có từ ‘biến thái’ mới có thể hình dung đượcthôi, anh đã yêu Giản Nhụy Ái đến cảnh giới biến thái rồi.

Có lẽ là anh luôn muốn độc chiếm cô, sức độc chiếm ấy rất mạnh mẽ. ĐơnTriết Hạo không cho phép Giản Nhụy Ái để tâm đến người đàn ông khác, coi Quyền Hàn là bạn thanh mai trúc mã cũng không được, tâm của cô chỉ dành cho anh, không được nghĩ ngợi đến ai khác

"Hạo, tại sao gần đây anh không gọi điện thoại cho em, rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy." Giản Nhụy Ái hỏi ra cái nghi vấn tồn tại trong lòng cô bao nhiêu ngày qua, cô chỉ muốn một đáp án rõ ràng.

Mấy ngày nay, cô đều phải hãm mình trong ảo tưởng, khắc chế những suynghĩ về anh. Anh bên cạnh Lạc Tình Tình, anh không cần cô, rồi cô lại tự dỗ dành mình, bắt mình phải tin tưởng vào Đơn Triết Hạo. Giản Nhụy Áicó cảm tưởng như mình sắp điên lên rồi.

Mỗi dây thần kinh của cô đều khởi động vì Đơn Triết Hạo, coi như chỉ một hành động nhỏ, cũng làm tâm cô không yên.

Đơn Triết Hạo không thích giải thích. Dù là hiểu lầm, anh cũng sẽ để cho hiểu lầm tiếp tục chứ không quen hạ mình giải thích với người khác.Nhưng lần này không như thế, Đơn Triết Hạo sẽ không để cho tình cảm bọnhọ xuất hiện vết nứt, anh sẽ hạ mình để bảo vệ tình yêu này.

"Tại vì anh cố gắng rút ngắn thời gian làm việc của mình, để có thể trởvề nước, để có thể ở bên cạnh em." Tâm tình của anh đều trên người GiảnNhụy Ái, nghe ra giọng nói lo lắng của cô thì tim anh sẽ đau lòng. Điệnthoại của cô không gọi được, anh sẽ ghen tỵ và suy đoán lung tung. CònGiản Nhụy Ái không ở bên cạnh, anh sẽ nghĩ đến cô, muốn nhanh một chútquay về gặp cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.