Một chiếc máy bay lên thẳng sang trọng, bay qua tòa nhà Hải Thịnh, bay vọt ra biển, chạy đến thảo nguyên xanh tươi.
Giản Nhụy Ái xuống máy bay, nhìn những đồng hoa xinh đẹp, đây là lần thứ hai cô tới làng chài, cô cũng không biết vì sao Đơn Triết Hạo muốn mang cô đến đây.
Nên cô chỉ có thể đưa đôi mắt nghi vấn nhìn anh, như thể muốn tìm được một câu trả lời trong đôi mắt anh
"Lần trước, anh thật xin lỗi em, để cho em chịu thua thiệt, lần này anh sẽ bồi thường. . . . . ."
Vẫn còn vì chuyện đó sao, Giản Nhụy Ái nở ra một nụ cười, nhón chân lên, cô đưa tay, ôm lấy cổ của Đơn Triết Hạo, đặt một nụ hôn lên môi anh,giống như chấp nhận lời nói của anh, lại giống như đang đánh cuộc vớinó.
Mùi thơm quen thuộc, hương vị của người đàn ông quen thuộc, để cho côcàng thêm an tâm, buông Đơn Triết Hạo ra: "Hạo, đừng như vậy, tất cả đều là những chuyện đã xảy ra."
Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt tựa như dòng nước trong veo nhìn vẻ mặt đaulòng của Đơn Triết Hạo, cô lặng lẳng tựa đầu vào ngực anh, lắng nghenhịp tim và cảm nhận mùi vị của anh.
Đơn Triết Hạo cười cười, choàng tay qua nắm lấy tay cô, rồi ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô một cái: "Cám ơn em."
Sau đó anh lôi kéo cô đi về phía ruộng hoa, khiến cho bóng dáng hai người kéo dài khắp làng chài
Làng chài yên tĩnh, không có nông dân làm việc, hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-len-co-thai-cua-tong-giam-doc-ba-dao/2122824/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.