Vương Hạo có chút dao động, anh nhìn dáng vẻ khổ sở của Lạc Tình Tình.Chẳng biết lời cô nói là giả bộ hay là thật. Đứa bé kia là của hắn, hơnnữa đứa bé còn bị Đơn Triết Hạo hại chết.
Ánh mắt anh lập tức trở nên âm trầm."Nếu như cô nói thật, tôi sẽ khôngbỏ qua cho Đơn Triết Hạo đâu. Tôi sẽ để cho hắn ta trả một cái giá thậtđắc."
Lạc Tình Tình buông lỏng tâm tình của mình. Cô biết Vương Hạo đã tin cô, chỉ cần anh như thế là tốt. Lòng cô thở nhẹ ra một hơi.
Cô choàng tay ôm lấy Vương Hạo. Đem mặt rúc vào lồng ngực của anh: "Hạo, nhất định phải báo thú cho con của chúng ta."
Nói xong những lời này, ngoài miệng cô lộ ra một nụ cười, đôi mắt sâu xa chứng tỏ gian kế đã thành.
"Hạo, em yêu anh, anh nhất định phải báo thù cho đứa bé. Không thể đểcho Giản Nhụy Ái nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Cái người phụ nữ ở bêncạnh Đơn Triết Hạo, là cô ta đã giết con của mình."
Giọng nói của Vương Hạo rầm thấp tản ra một tia sát khí. Hai tay anh nắm thật chặt. Tức giận đến đầu óc u mê nên không nhìn thấy ánh mắt hàilòng của Lạc Tình Tình. "Sẽ không để cho người hại con của chúng ta vuivẻ được. Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái, tất cả phải đền tội."
Lạc Tình Tình ngớ ngẩn, nói: "Hạo, anh không thể giết Đơn Triết Hạo."
"Đáng chết, nói như thế có nghĩa là cô đau lòng vì Đơn Triết Hạo sao.Cũng có nghĩa là mượn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-len-co-thai-cua-tong-giam-doc-ba-dao/2122817/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.