Chương trước
Chương sau
Ở trong nhà tay chân Giản Nhụy Ái trở nên luống cuống, nhìn từng giây từng phút trôi qua, từng giây từng phút trôi lại bay mất, hai người kia không có chút tin tức nào, cũng không biết Trác Đan Tinh có thể đem Quyền Hàn trở về không.

Cô nằm ở chiếc ghế dài trong quán, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Nghe âm thanh mở cửa, Giản Nhụy Ái chợt thức tỉnh, thấy sắc mặt âm u của hai người, lo lắng hỏi "Anh Quyền Hàn, Đan Tinh, tối hôm qua hai người ở đâu, sao bây giờ mới trở về."

Trác Đan Tinh ngượng ngùng thả mắt xuống, không biết trả lời như thế nào về chuyện đêm qua của bọn họ.

Giản Nhụy Ái nghi vấn nhìn hai người, cứ có cảm giác bọn họ đang che giấu chuyện gì đó, hồ nghi cứ nhìn chằm chằm bọn họ, thấy quần áo trên người Trác Đan Tinh có chút nhăn nhúm, trên ngực hiện ra những dấu vết nhàn nhạt, đây hẳn là vết hôn, Giản Nhụy Ái hoàn toàn hiểu được những gì đã xảy ra đêm qua.

Đôi mắt Quyền Hàn trở nên thâm thúy, nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, hít sâu một hơi, nắm tay Trác Đan Tinh, nói: "Nhụy Ái, anh và Trác Đan Tinh đã ở chung một chỗ, tụi anh là một đôi."

"Nhụy Ái, tớ. . . . . ." Trác Đan Tinh nhìn vào đôi mắt kiên định của Quyền Hàn, trong lòng đã sớm vui mừng nở hoa, thấy Giản Nhụy Ái không động tĩnh, quệt mồm thầm hỏi: "Nhụy Ái, chẳng lẽ cậu không chúc phúc cho tớ sao?"

Giản Nhụy Ái bừng tỉnh khi hiểu ra, nếu như Quyền Hàn và Trác Đan Tinh ở chung một chỗ, đó là điều khiến cô vui nhất, cô đến chúc mừng cũng chẳng kịp, làm sao có thể không chúc phúc cho bọn họ: "Không phải, chỉ là tớ quá kinh ngạc, chúc mừng hai người, Đan Tinh, về sau cậu đã là chị dâu của tớ rồi."

"Chị dâu, cậu được lắm đó Giản Nhụy Ái, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tớ đi." Trác Đan Tinh vui vẻ hướng về phía Giản Nhụy Ái hầm hừ, nhưng trong lòng chẳng vui vẻ tí nào.

Rốt cuộc, cô đã chờ được người mình thương nhất, hơn nữa còn đã qua đêm cùng anh.

Quyền Hàn nhìn hai cô gái nhỏ vui vẻ, nhìn Giản Nhụy Ái không tim không phổi mà mỉm cười, trong lòng liền giống như bị người ta chà đạp.

Chỉ là, cái kết cục này cũng rất vui mừng.

Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua.

Giản Nhụy Ái nhận được lời mời đến nhà của bà nội Đơn Triết Hạo: "Bà nội, người kêu con đến có chuyện gì ạ?."

"Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể bảo cháu đến sao?." Bà nội vui vẻ cười nói.

Giản Nhụy Ái ngắm nhìn bốn phía, kể từ ngày đó bắt gặp chuyện tốt của anh, hai người đã không có liên hệ gì nữa, cũng không biết ngày tháng tiếp theo anh trôi qua như thế nào, nhưng mà anh thích cùng Lạc Tình Tình ở chung một chỗ, thì chắc chắn ngày tháng của anh sẽ vô cùng tốt đẹp? Giản Nhụy Ái có chút tự giễu, cố giả bộ mỉm cười: "Bà nội. . . . . ."

"Được, không cần nhìn, Hạo đang ở phòng của nó, dì Ngọc đi gọi cậu chủ xuống đây."

Dì Ngọc mỉm cười lên tiếng: "Vâng"

Bà nội lôi kéo tay Giản Nhụy Ái, ngồi ở trên ghế sa-lon rồi khẽ nói: "Nhụy Ái, mấy ngày nay con đi đâu, sao không đến thăm bà nội, chẳng lẽ con quên mất bà nội rồi sao."

"Không. . . . . . Không có, làm sao con có thể quên bà nội, con. . . . . ." Chỉ là không muốn nhìn thấy Đơn Triết Hạo, gặp mặt sẽ lúng túng, vì khi nhìn thấy anh, sẽ không cách nào giả bộ là không thấy, đi chúc phúc cho anh và Lạc Tình Tình, cô không thể nào tỏ ra cao thượng như thế.

Nghiêng đầu không thấy bóng dáng Đơn Triết Hạo, chỉ có dì Ngọc đi xuống: "Lão phu nhân, cậu chủ nói anh ấy có chuyện cần giải quyết, không làm xong không xuống nhà."

Tâm Giản Nhụy Ái kẽo kẹt mà co giật, không nghĩ đến anh vừa quay lại với Lạc Tình Tình, thì đến cả mặt mình cũng không muốn nhìn nữa, ngoài miệng hiện lên một tia khổ sở: "Bà nội, nếu Hạo đã có chuyện thì đừng nên làm phiền anh ấy."

Bà nội không hiểu cháu mình, gần đây rất khuya mới trở về, bà nghĩ rằng cháu trai là đi cùng với Giản Nhụy Ái, tự nhiên ngày ngày ngán ở chung một chỗ, coi nhau như người xa lạ.

"Nhụy Ái, lúc nào thì con về đây, bà nội rất nhớ con." Bà nội mỉm cười và nói.

Tâm Giản Nhụy Ái giật bắn người, quay về đây, hiện tại người hẳn không nên quay về nhà họ Đơn là cô, mà người nên quay về là Lạc Tình Tình mới đúng.

"Bà nội, quán Nhân Ái còn nhiều chuyện, nên con không thể quay về đây, nhưng con vẫn có thể đến đây thăm bà."

Bà nội lôi kéo tay Giản Nhụy Ái, đem chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị trước đeo vào ngón tay Giản Nhụy Ái, ngắm nhìn một hồi rồi khen: "Vừa vặn quá, thật là đẹp."

Giản Nhụy Ái nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh, chiếc nhẫn màu vàng kim đơn giản, nhìn lại rất thanh nhã và cao quý: "Bà nội, chiếc nhẫn này có vẻ rất đắt, con không thể nhận."

"Đứa nhỏ ngốc, chiếc nhẫn này là nhẫn truyền đời của nhà họ Đơn, hôm nay bà nội đeo nó cho con, mong con phải cố gắng bảo quản nó." Bà nội vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay cô, mềm mại không xương, da dẻ mảnh khảnh.

"Bà nội, món quà tặng quý trọng như thế, con càng thêm không thể nhận rồi." Giản Nhụy Ái nghe thấy đây là vật gia bảo truyền đời, vội vàng muốn để nó xuống.

Bà nội liền ngăn cản: "Đứa ngốc, vì sao con lại không thể, con sắp trở thành con dâu nhà họ Đơn rồi, chiếc nhẫn này vốn là phải đưa cho con từ sớm, hơn nữa bụng của con lại đang có chắt nhà họ Đơn, còn ai có tư cách hơn."

"Bà nội, con. . . . . ." Hốc mắt Giản Nhụy Ái đỏ ửng, muốn nói ra, nhưng không dám nói, sợ bà nội chỉ thương hại mình mới làm thế: "Bà nội, vật này con không thể nhận được."

Bà nội càng cảm thấy kỳ quái, khi Giản Nhụy Ái khóc, càng thêm không hiểu: "Có phải Hạo lại khi dễ cháu hay không, không có chuyện gì, bà nội sẽ làm chủ thay cháu."

"Không phải vậy, bà nội, Hạo không có khi dễ cháu, chỉ là con không muốn ở cùng anh ấy, cháu cảm thấy hai người không hợp nhau, Đơn Triết Hạo nên lựa chọn một người có điều kiện hợp hơn cháu, có thể hợp với anh ấy, không phải là của cháu, cho nên. . . . . ."

Sắc mặt bà nội đại biến, đứng lên, kích động hét lớn: "Nhụy Ái, đừng nói dối, có phải Hạo khi dễ cháu không, Đơn Triết Hạo xuống đây ngay cho bà nội."

Bà nội kích động hướng về lầu trên mà hô to, mọi người đều bất ngờ, nhìn vào trong mắt Giản Nhụy Ái, tất cả đều không thích hợp.

Khi Đơn Triết Hạo xuống lầu, thấy nước mắt của Giản Nhụy Ái, sửng sốt mấy phần, đôi tay không tự chủ mà nắm chặt, vài phút sau, tất cả kinh ngạc bị anh đổi thành lạnh lùng, ánh mắt quay sang liếc Giản Nhụy Ái và bà nội một cái.

Mãnh liệt ngăn cản nội tâm đang muốn xông lên ôm chặt Giản Nhụy Ái, đôi mắt thâm thúy tràn đầy lo lắng, đôi tay cố nén tâm tình mà bóp chặt đến nổi cả gân xanh, Đơn Triết Hạo đi tới sau lưng Giản Nhụy Ái, bàn tay vặn chặt vai của Giản Nhụy Ái.

"Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái đột nhiên giật mình, trái tim đập loạn, bật thốt lên, khi cô thấy rõ gương mặt của Đơn Triết Hạo, khẽ cau mày nói: "Hạo, anh thả em xuống đi."

"Hạo, cháu làm cái gì thế, nhanh thả Tiểu Nhụy xuống đi." Bà nội ngạc nhiên nhìn Đơn Triết Hạo, làm sao mà anh lại biến thành kẻ lạnh lùng như thế.

Trước, Đơn Triết Hạo không có đưa Tần Lan về quê, trong lòng anh chỉ có mình Giản Nhụy Ái, lúc này vì sao anh lại đối xử như thế đối với Giản Nhụy Ái.

"Bà nội, người không cần lo lắng cho chúng cháu, đi!" Đơn Triết Hạo lạnh lùng nói xong, vẻ khát máu đến độ khiến bà nội cũng hoảng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.