Chương trước
Chương sau
Giản Nhụy Ái phát hiện mình đang mê loạn trong lòng anh, gương mặt khẽ ửng hồng.

Lòng cô run lên, nhớ tới chuyện trong bụng cô có một đứa bé, không thể làm chuyện ‘vợ chồng’, đặc biệt là ba tháng đầu.

“ Đơn Triết Hạo, đừng!”

“Tại sao?” Giọng nói của Đơn Triết Hạo trở nên khàn khàn, trong lời nói bao hàm cả sự bất mãn khi cô cự tuyệt, lồng ngực anh cường tráng, theo hô hấp mà phập phồng không ngừng, phát ra hơi thở của bậc Đế vương.

“Em……” Giản Nhụy Ái cà lăm không biết nên nói như thế nào, ánh mắt cô lóe lên một ánh sáng: “Em….tới ngày nghỉ lễ rồi.”

Cô không có cách nào nói sự thật, đối mặt với Đơn Triết Hạo, cô không có cách nào nói chuyện mình đang mang thai.

Lạc Tình Tình, cô thực sự muốn hỏi anh, anh có tình cảm gì đối với Lạc Tình Tình.

Giản Nhụy Ái không dám hỏi, cô không có dũng khí! Cô sợ nghe được đáp án mình không mong muốn!

Đơn Triết Hạo đưa mắt nhìn gương mặt xấu hổ của Giản Nhụy Ái, trên mặt tươi cười, đem cô ôm đến bên ngực.

Ngay cả khi mình rất muốn cô, nhưng anh chọn cách sẽ phối hợp với cô.

Tự dưng anh thuận theo tự nhiên, trở nên quan tâm cô như thế.

Ôm cô trong ngực, thân thể không xương mềm mại, phát ra mùi thơm ngào ngạt, để trong lòng anh bình tĩnh hơn rất nhiều, vật đang giơ lên cao kháng nghị, liều mạng nhịn được.

Đáng chết! Lúc nào không đến? Lúc này, mấy ngày sẽ không được ‘tiếp đãi’, nên làm cái gì đây?

“Cảm ơn…….” Đơn Triết Hạo yên lặng nói.

“A!” Giản Nhụy Ái không nghĩ đến anh nói như thế, liền bị Đơn Triết Hạo đánh một cái, đau đến trong hốc mắt ẩn nhẫn dòng nước mắt.

Đơn Triết Hạo đem Giản Nhụy Ái đỡ dậy, hai người dựa vào thành giường, Giản Nhụy Ái rúc đầu vào lồng ngực của an, nghe nhịp tim mạnh mẽ khiến cô đau lòng.

Một màn hòa hợp, chưa từng có cảm giác an ủi, hai người giống như đã cố lặn lội đường xa đi lên đỉnh núi, rốt cuộc đi lên một cơn bão.

Giản Nhụy Ái không dám ngẩng đầu, cô sợ mình bừng tỉnh, cô sẽ cho đây chỉ là một giấc mộng, mộng tỉnh cô sẽ không có gì!

“Vết thương trên người, đau không?” Anh ân cần hỏi.

“Em không sao!” giọng nói mê man trả lời.

Đơn Triết Hạo buôn lỏng một hơi,cảm giác nội tâm ê ẩm được buông xuống.

Sau khi cùng Giản Nhụy Ái trải qua thời khắc sống còn, Đơn Triết Hạo sẽ dịu dàng đối đãi với cô, sự dịu dàng của anh đến nằm mơ cô cũng chưa từng mơ đến, nhưng cô thích cảm giác sống trong mộng này.

Thời gian dừng lại đi! Không cần đi tiếp nữa!

Lời nói ở vách núi đó, lần nữa quay về bên cạnh cô, lần đầu tiên có người tự nhủ, chết cũng không buông tay, đây là lời cô hy vọng được nghe nhất cuộc đời mình, điều đó càng khiến cô thêm cảm động.

Một giọt nước mắt rơi vào lồng ngực của anh, nước mắt không kìm chế được mà chảy dài, cô hiểu nội tâm của chính mình, cô đã yêu người đàn ông cao cao tại thượng này.

Lòng anh sâu không lường được, cô đoán không ra anh đang nghĩ gì! Điểm này lại để cho cô bàng hoàng!

Tròng mắt Đơn Triết Hạo như gương mặt cô đã bị nước mặt bọc quanh, nhưng bộ dạng vẫn dịu dàng và đáng yêu, làm cho người ta đau lòng.

Anh giống như đang cầm bảo bối, tay chạm vào mặt của cô, khhoong hiểu vì sao cô lại khóc.

Bàn tay lau đi nước mắt của cô: “Em khóc cái gì thế? Đừng khóc.”

Thời điểm nước mắt bắn ra, sẽ khiến lòng anh đau đớn, nhìn thấy nước mắt Giản Nhụy Ái, tim của anh đau thắt.

Giản Nhụy Ái thút thít, đem gương mặt đẫm nước mắt vùi vào trong ngực Đơn Triết Hạo, mặc kệ bẩn, cả khuôn mặt vọt trong áo anh, nước mắt nước mũi của cô đều lau trên lồng ngực anh.

“Đơn Triết Hạo, tại sao anh lại bỏ cả sinh mạng của mình để cứu em? Anh xem em giống như đồ chơi, nếu như thế thì cần gì phải hy sinh như vậy, cũng không cần tốt với em như thế, đừng đối xử dịu dàng với em, em sẽ không chịu được sự hấp dẫn của anh.”

Giản Nhụy Ái sợ bị bỏ lại một mình, cô sợ Đơn Triết Hạo đối với cô dịu dàng, nhưng khi biết Lạc Tình Tình một lần nữa trở về bên cạnh anh, vậy nó sẽ biến thành một giấc mộng.

Mấy ngày nay, đều giống như người sống trong mộng! Tất cả đều giống một câu chuyện hoang đường!

Đơn Triết Hạo nâng mặt của cô lên, bá đạo hôn lên dòng nước mắt của cô, tay nhè nhẹ vuốt ve gương mặt tinh tế của cô, ngón tay từ từ chuyển qua bờ môi mềm mại, an tĩnh xem xét nét xinh đẹp ấy.

“Nhìn vào mắt anh!” Anh dùng một giọng điệu như ra lệnh.

Giản Nhụy Ái bị buộc phải nhìn vào mắt anh, đưa mắt nhìn ảnh phản chiếu qu tròng mắt anh, giống như trong nháy mắt dung nhập vào thế giới của anh.

“Giản Nhụy Ái, làm bạn gái thực sự của anh, anh sẽ yêu thương em, bảo vệ em được không?”

Những câu lời nói vang lên rất có lực, cũng là lời tâm huyết của Đơn Triết Hạo, không chút nào gọi là qua loa.

Giản Nhụy Ái không thể tin được, Đơn Triết Hạo đang thổ lộ với cô.

Cái người bá đạo từng chiếm đoạt cô, lại nói lời thề son sắt với cô gái anh ép buộc, anh bá đạo chưa từng dịu dàng như thế, có thể nói nếu cầm súng chỉa vào đầu anh thì anh cũng kiên định chết không thương lượng, lại hy sinh mạng mình vì cô, thà chết cùng cô quyết không cam chịu.

Anh là truyền thuyết của thành phố A, còn cô là một đứa trẻ mồ côi chẳng có tiếng tăm gì, anh lại thổ lộ ới một đứa trẻ mồ côi.

Tất cả…..tất cả, cũng không phải là sự thật?

“Chẳng lẽ em không muốn…………..” Đơn Triết Hạo đợi thật lâu cũng không thấy Giản Nhụy Ái trả lời, anh chưa từng nói với cô gái nào những lời buồn nôn như thế, thế mà người trong cuộc lại không nói lời nào khiến anh tức giận à nha.

Một cỗ dịu dàng mãnh liệt bao vây khắp cơ thể Giản Nhụy Ái, đôi tay trắng như tuyết của cô choàng qua ôm lấy cổ Đơn Triết Hạo, gương mặt tinh tế áp sát vào vai anh.

“Em nguyện ý, em nguyện ý…..” Cô hạnh phúc đến khóc lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.