Chương trước
Chương sau
Giản Nhụy Ái bĩu môi, liền quay đầu muốn rời khỏi, cô sợ ở đây thêm một giây đồng hồ, liền bị Đơn Triết Hạo làm cho tức chết trong biệt thự.

Cô phải đi ra ngoài hóng mát một chút, đưa tay đi mở cửa, kỳ quái, làm thế nào cũng không thể mở cửa được. Cô cau mày lắc cửa vài cái, cửa nhà anh chỉ nghe lời chủ nhân thôi sao? Thông minh dễ sợ.

‘Cạnh’ một tiếng, cửa đột nhiên mở ra.

Giản Nhụy Ái ngạc nhiên xoay người, nhìn thấy trong tay Đơn Triết Hạo đang cầm một hộp điều khiển từ xa, công nghệ cao đáng chết, thật là khiến người ta điên mà, tức giận đi ra ngoài.

Nhìn Giản Nhụy Ái rời đi, thời gian trong ngôi biệt thự như đọng lại, căn phòng đang mở máy điều hòa mười sáu độ C, lại như cái lò lửa lớn, làm cho người ta không thể đến gần.

Bóng dáng của Đơn Triết Hạo cao lớn rắn rỏi, đứng chết chân không nhúc nhích, tay cầm hộp điều khiển từ xa, ánh mắt nhìn ra cửa, không ngờ cô gái nhỏ, lại quyết định nhanh thế, chẳng thèm quay đầu lại nhìn anh một cái.

Ánh mắt của anh trở nên rét lạnh khác thường, máu toàn thân đều chuyển động, cầm hộp điều khiển từ xa, càng ngày càng siết chặt.

‘phanh’ hộp điều khiển từ xa bị nện vô tường, rớt lên sàn nhà, vỡ ra thành mấy mảnh.

Đáng chết, Giản Nhụy Ái thích cùng Quyền Hàn ở một chỗ, sắc mặt Đơn Triết Hạo trở nên âm trầm.

Giản Nhụy Ái hồn nhiên không biết, cô đã đem sư tử chọc giận, cô ngoắc một chiếc taxi, ngồi ở trên taxi rời đi mới có thể cảm nhận Đơn Triết Hạo đã tức giận.

Coi như Đơn Triết Hạo tức giận, cô cũng không muốn quay về biệt thự kia.

Taxi vững vàng đưa cô trở về quán Nhân Ái, sau khi Giản Nhụy Ái trả tiền xe, liền bị Trác Đan Tinh hung hăn kéo đi.

"Giản Nhụy Ái, cậu nhanh giải thích rõ mọi chuyện cho tớ nghe, cậu và Đơn Triết Hạo xảy ra chuyện gì?" Trác Đan Tinh hỏi.

Nghe được lời của cô..., Giản Nhụy Ái cảm giác rợn cả tóc gáy, Đơn Triết Hạo tức giận mặt cũng chẳng bằng người trước mặt, thân thể kinh sợ đến mức lạnh run, cô không biết mình chọc giận Đơn Triết Hạo sẽ khiến mình nhận lấy hậu quả gì?

Nhưng Đơn Triết Hạo tức giận, cô cũng sẽ không quay về đó, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, chống lại con ngươi dò xét của Trác Đan Tinh.

Chuyện giấu giếm không nổi nữa, xem ra giấy không gói được lửa, cô chỉ có thể thẳng thắn, đem tất cả chuyện xưa kể lại, từ đầu tới đuôi nói lại một lần. Trác Đan Tinh mới đầu im lặng nghe, sau đó há hốc mồm, cuối cùng chẳng tin nổi nó như thể một chuyện cổ tích hoang đường.

"Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Bây giờ là bạn gái của Đơn Triết Hạo?."

"Cũng không hẳn như thế chỉ là người phụ nữ của anh ấy thôi."

‘bạn gái’, Đơn Triết Hạo chưa từng nói cô là bạn gái của anh ta, anh bảo cô là người phụ nữ của anh ấy thôi.

"Ngu ngốc! Phụ nữ và bạn gái, cũng đồng khái niệm mà thôi."

"Cậu đừng có nói lung tung!" Giản Nhụy Ái ngượng ngùng đẩy Trác Đan Tinh ra, người phụ nữ của anh ta và bạn gái anh ta là giống nhau sao?

Trác Đan Tinh nhìn Giản Nhụy Ái, trong lòng hâm mộ: "Cậu thật tốt quá đi! Không biết lúc nào tớ mới có được tình yêu như thế? Có thể cả đời này tình yêu thật sự cũng chẳng đến với tớ nữa."

"Cậu ngốc à! Mỗi cô gái đều sẽ tìm được một người mình yêu, tình yêu không là vấn đề thời gian mà là vấn đề duyên phận, tựa như mỗi người đều sẽ bị bóng đánh tới đầu, nhưng không ai biết được bóng đó là bóng gì có thể là Bóng đá, bóng rỗ, bóng chuyền, bóng cầu lông, bóng bàn, bóng thủy tinh, mỗi quả bóng bay với những tốc độ không giống nhau, chứng minh tốc độ tình yêu tới cũng chẳng giống nhau."

"Tình yêu của cậu, nhất định là bóng đá, đá vào tâm khảm."

Hai người phụ nữ ngồi dưới chiếc ô che ánh mặt trời bắn thẳng vào, dù ánh mặt trời nóng thế nào cũng không khiến câu chuyện họ dừng lại, họ trở thành đóa hoa xinh đẹp khi mỉm cười dưới ánh nắng.

. . . . . .

Mùi vị kim loại, trong quán rượu những nam nữa đang điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc.

Đơn Triết Hạo đi vào một căn phòng cố định, thấy Cụ Duệ Tường đã sớm ngồi trong đó, đùa bỡn với cây đàn Violin.

Anh đi tới ngồi xuống sofa, cầm ly rượu trên bàn lên, rót tràn ly, uống ừng ực, uống xong lại rót, không có chút cảm giác nào say.

Cụ Duệ Tường ngước mắt liếc anh một cái, đôi mắt đen như mực lộ ra nụ cười, sau đó hạ mắt xuống tiếp tục lau Violin: "Tâm tình không tốt!"

"Tường, cậu lau rách cây Violin rồi, đừng bảo như thế mới sạch nhé." Đơn Triết Hạo tiện tay rót một ly rượu.

"Gần đây phải chú ý, lão Trần chưa trở về Mĩ, dường như những ngày gần đây đều cố ý hỏi thăm tin tức của cậu, xem ra rất bất lợi cho cậu đó." Cụ Duệ Tường nhắc nhở .

Vừa dứt lời, đôi môi Đơn Triết Hạo khẽ giật giật, nhẹ nhàng mím môi, con ngươi thâm thúy lộ ra ánh mắt khinh thường, lão Trần có thế lực ở Mĩ, còn ở đây anh không cần quan tâm.

"Tường, cậu cảm thấy lão Trần có phải là đối thủ của tớ không? Đừng bảo là, uống rượu."

Cụ Duệ Tường không biết Đơn Triết Hạo xảy ra chuyện gì? Nhưng nhìn vẻ mặt biến đổi khác thường của anh, lòng có chút buồn cười, anh hiểu Đơn Triết Hạo, cái người đàn ông bá đạo này, nội tâm cực kỳ trẻ con.

Trên gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hớp một ngụm rượu, không để ý tới Đơn Triết Hạo nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.