Ông từ từ đi xuống cầu thang, ông bước đi rất chậm, mang lại cho người ta cảm giác áp bức không dám chất vấn.
Chu Bạch Nguyệt có chút chột dạ không lý do.
Ông liếc nhìn bọn họ, “Có một số việc tôi không nói ra, không có nghĩa là không biết, các người tự biết phải làm gì.”
“Tôi không hi vọng bất cứ điều gì liên quan đến Ôn Ninh Và Lục gia bị tiết lộ ra ngoài, nếu ai dám lá gan đủ lớn, có thể bất chấp thử xem.”
Vài lời nói xong, cả phòng ăn to như thế im lặng không tiếng động.
Ôn Ninh cúi đầu, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.
“Vậy, cô ta thật sự là vợ của Tấn Uyên sao?” Chu Bạch Nguyệt vội vàng hỏi.
Ông không nói gì, chỉ liếc nhìn bà ta lạnh lùng, Lục Minh Hàn vội vàng kéo bà ta về phía sau, “Chúng cháu biết rồi, sự việc này, nhất định không nói linh tinh ra ngoài.”
Ông gật gật đầu, lúc này mới nhìn Ôn Ninh, “Hôm qua cháu làm rất tốt, nhớ kĩ về sau cứ vậy mà làm.
Ôn Ninh gật gật đầu, không khí bữa cơm trong chốc lát trở nên ngột ngạt.
Sau bữa tối, ông gọi Lục Tấn Uyên một mình vào phòng sách.
“Chuyện ngày hôm qua ông đều hiểu, sau này, các công ty trong tay bọn họ, đều giao cho con quản lý.”
Ông lắc đầu, vốn dĩ bởi vì Lục Tấn Uyên xảy ra chuyện, cũng khiến ông thay đổi quan niệm, có suy nghĩ muốn gần gũi hơn với những người thân đó. Nhưng chuyện ngày hôm qua, rõ ràng đã nhắc nhở ông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-tai-bi-an/1254124/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.