Có lẽ, những người cả ngày bắt nạt sỉ nhục đánh mắng cô trong tù, có một số người là do Ôn gia sắp xếp. Dẫu sao, người của Ôn gia đều không hi vọng có quan hệ với một người có vết nhơ như cô, có thể lặng lẽ chết trong tù là tốt nhất.
“Hôm nay tôi tới đây, không phải để tranh luận chuyện năm đó, tôi muốn gặp mẹ của tôi.”
“Tao đã đưa mẹ của mày đến một nơi yên tĩnh để dưỡng bệnh, tránh bị người khác làm phiền. Trong mắt Ôn Khải Mặc thoáng qua tia không tự nhiên.
“Bà ấy ở đâu, tôi hiện giờ muốn gặp bà ấy.”
“Bà ấy là người bệnh, mày muốn gặp liền có thể gặp sao!”
“Ông đã giấu mẹ tôi đi!” Ôn Ninh lao tới đập mạnh vào bàn: “Ôn Khải Mặc, tôi đã thay con gái bảo bối của ông nhận tội ngồi tù rồi, ông còn giam cầm mẹ tôi lại làm gì, trả bà ấy cho tôi, chúng ta không còn quan hệ!”
“Con nhóc chết tiệt mày nói cái gì!”Triệu Nhã Lâm vẫn luôn ở bên ngoài nghe lén liền đẩy cửa lao vào, ngón tay tô vẽ diêm dúa chỉ vào Ôn Ninh đầy giận dữ: “Mày bớt ngậm máu phun người đi! Rõ ràng là mày đâm phải người, mày mới là kẻ giết người, giờ lại dám quay ngược lại cắn, xem ra lúc đầu tao nên tìm một luật sư đưa ra cho mày án tử hình.”
Ôn Ninh cười khẩy, quả nhiên năm đó khi kết án, Ôn gia cũng ở đằng sau động tay, trong bản án mười năm kia, rốt cuộc Ôn gia đã giành cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078659/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.