Tiếng điện thoại bị ngắt, chớp mắt mồ hôi trên cơ thể Ôn Ninh đã ướt đẫm quần áo, như thế vừa bị lôi ra ra khỏi nước lạnh, không khí dường như cũng bị rút ra hết khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Bạch Dịch An đứng dậy, giữ lấy cơ thể run rẩy của Ôn Ninh: “Ôn Ninh, em làm sao thế?”
“Không sao, em không sao…”Ôn Ninh tránh tay của Bạch Dịch An, lùi lại vài bước, cô sợ liên lụy đến anh, giữ chặt điện thoại, vội vàng chào tạm biệt: “Em còn có việc, em đi trước nhé, chúng ta hôm khác liên lạc sau nhé.”
“Chờ đã.” Bạch Dịch An biết Ôn Ninh có nỗi khổ tâm trong lòng, một người từng bị oan uống phải ngồi tù rồi lại lưu lạc vào Lục gia, có rất nhiều chuyện đều không thể do mình quyết định, anh muốn giúp đỡ cũng cần phải có chừng mực không thể làm hại đến cô, “Anh có tấm thẻ, em mang theo, ở Lục gia ăn uống có gì không vừa ý thì tự mình ra ngoài đi mua. Đúng rồi, anh còn mang cho em rất nhiều quần áo, đều là những kiểu dáng trước kia em thích, nếu như không tiện đi ra ngoài cũng có đồ để thay đổi.”
Ôn Ninh cúi đầu nhìn trên người vẫn là bộ quần áo mặc khi ra tù, là chiếc quần jean cũ và áo phông ngắn tay màu trắng ba năm trước, cười ngượng nghịu, “Không sao, em có quần áo…”
“Không cần khách sáo với anh, được rồi, về trước đi, muộn quá Lục gia sẽ lại gây khó dễ cho em.”
Bạch Dịch An nhét quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078649/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.