Không còn dám nhìn loạn khắp nơi nữa, Ôn Ninh nhanh chóng vào phòng tắm lấy khăn mặt ra, đưa tới trước mặt Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên đã cầm lấy một quyển sách lên xem, cho nên không đưa tay ra nhận khăn làm cho Ôn Ninh có chút khó xử.
“Lau tóc cho tôi.” Lục Tấn Uyên thấy cô mãi mà không có động tác gì, không nhịn được nói.
“A, biết rồi.” Ôn Ninh có chút kinh ngạc, không phải Lục Tấn Uyên rất ghét mình sao, vậy mà lại để cô lau tóc cho, cái này không phù hợp với lẽ thường.
Nhưng Lục Tấn Uyên đã mở miệng, cô chỉ có thể làm theo.
Người đàn ông ngồi bên mép giường, cho nên Ôn Ninh chỉ có thể cởi giày ra leo lên giường, quỳ sau lưng anh lau sạch mái tóc đen ướt sũng của anh.
Động tác của Ôn Ninh nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí lau mái tóc ẩm ướt cho người đàn ông kia, nhưng bởi vì Lục Tấn Uyên vốn cao hơn cô, cho nên cô cần phải thẳng lưng lên mới có thể hoạt động dễ dàng.
Nhưng xấu hổ nhất là nếu làm như vậy, không cẩn thận cô sẽ cọ vào lưng của người đàn ông này, nghĩ đến chẳng may xảy ra loại tình huống kia, nhất định Lục Tấn Uyên sẽ chế nhạo cô, cho nên Ôn Ninh hoạt động có chút khó khăn.
Trong phòng bật điều hoà không khí, nhưng mới chỉ một lúc mà Ôn Ninh đã mệt đến nỗi mồ hôi túa ra.
Lục Tấn Uyên nhận ra động tác của cô càng ngày càng nhẹ, nhíu mày, gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078604/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.