Lúc này Ôn Ninh mới phát hiện trong lúc vô tình tóc của cô đã vướng vào nút áo sơmi của người đàn ông, cô vừa mới khẽ động thì suýt chút nữa bị kéo đứt một nhúm tóc, đau đớn khiến cô chảy nước mắt.
“Chờ một chút để tôi gỡ ra.” Khuôn mặt của Ôn Ninh vô cùng nóng, chỉ muốn nói mấy cọng tóc đáng chết này chỉ gây thêm rắc rối cho cô nhưng lại biết tìm chỗ như vậy.
Lục Tấn Uyên không hề động đậy, mặc kệ hành động của cô.
Nhưng Ôn Ninh không gỡ được tóc chỉ có thể cúi đầu, cho nên sờ soạng một lúc lâu cũng chỉ có thể bên trái sờ một chút bên phải cọ một chút trên lồng ngực của người đàn ông, một chút tác dụng cũng không có, khiến cho cả người xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Cô đang gỡ tóc hay là đang chiếm tiện nghi, hả?” Lục Tấn Uyên bị bàn tay nhỏ mềm mại không xương sờ tới sờ lui, ánh mắt lộ vẻ sốt ruột.
Chẳng lẽ cô gái này cô ý sao?
“Không phải, tôi. Tôi không nhìn thấy…” Ôn Ninh có chút cam chịu, “Nếu không thì dùng kéo cắt đi là được rồi.”
Lục Tấn Uyên nhìn lỗ tai đỏ lên giống như máu của cô gái nhỏ, ngón tay thon dài đưa lên, tùy tiện lượn quanh mấy lần, thật thần kỳ là mấy ngọn tóc mà Ôn Ninh gỡ mãi không ra thì được anh gỡ ra một cách dễ dàng.
“Còn nói không phải cố ý?” Lục Tấn Uyên buồn cười mở miệng.
“Tôi..” Ôn Ninh trợn mắt há mồm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078576/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.