Hạ Tử An đưa Ôn Ninh tới một phòng trọ còn trống, sau đó đưa cho cô ấy một chiếc chìa khóa.
“Bây giờ khắp nơi đều đang truyền tai nhau nội dung này, em vẫn nên không được chạy loạn, hãy gọi một cuộc điện thoại về nhà. Phòng này của anh không có ai ở, xung quanh đây cũng không có ai cả, không bị đám người chó má kia dễ dàng phát hiện ra được. Trước tiên em cứ ở lại chỗ này đi.”
Ôn Ninh vốn vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy, nhỡ may cô chạy loạn ra bên ngoài lại bị phóng viên phát hiện ra, chỉ sợ lại càng thêm phiền phức thôi.
Còn về phần người nhà, cô tin tưởng rằng người nhà họ Lục sẽ không muốn bị dính dáng tới phiền toái này đâu. Mà nhà họ Ôn…. bọn họ vốn là đầu sỏ gây nên sự việc lần này, chỉ mong sao cô sẽ chết ở bên ngoài.
“Cám ơn, em cũng không biết nên làm cái gì để bày tỏ tâm tình của mình nữa. Nhưng mà, sau này nếu anh có chuyện mà em có thể có chỗ nào giúp được, em nhất định sẽ không chối từ.”
Ôn Ninh dùng ánh mắt hết sức biết ơn mà nhìn Hạ Tử An, chân thành nói.
Chỉ là, cách biểu đạt trong lời nói của cô như vậy, nhưng thật ra lại khiến cho Hạ Tử An có chút dở khóc dở cười. Những lời nói này giống như là cô ấy muốn kết nghĩa anh em, coi anh là bạn thân vậy. Anh ta đưa cô trở về đây, nhưng mà cũng không phải bảo cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078545/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.