Giọng điệu của Lục Tấn Uyên vẫn lạnh lùng giống như đang ra lệnh vậy, Ôn Ninh lắc đầu: “Không cần phiền phức như thế, về nhà rồi bôi thuốc cũng được.”
Những loại thuốc dùng để bôi khi bị ngã sưng đau này đều rất nặng mùi, bôi thuốc ở trong xe, Lục Tấn Uyên có thể sẽ thấy khó ngửi, cho nên, Ôn Ninh định để về nhà rồi dùng.
“Bôi trước đi, còn phải nhắc ba lần bốn lượt sao.” Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh lắc đầu, ánh mắt tối sầm xuống, cô gái này đúng là thích ra vẻ, đã sưng như cái bánh bao rồi, mà vẫn muốn cố chịu đựng đến khi về nhà.
” Về công ty đi.” Ôn Ninh vừa nói, thì đột nhiên Lục Tấn Uyên mở cửa xe phía cô ngồi ra, rồi bế cô lên khỏi ghế.
Ôn Ninh giật mình, người đàn ông lại nhanh chóng mở cửa sau xe ra, nhét cô vào trong không được nhẹ nhàng lắm: “Thuốc đâu, đưa đây, tôi bôi giúp cô.”
Nếu như Ôn Ninh không muốn tự mình bôi, vậy thì để anh làm hộ.
“A? Không cần phiền phức như vậy đâu…” Ôn Ninh càng hoảng sợ hơn, Lục Tấn Uyên bôi thuốc cho cô, không phải ngày quốc tế nói dối chứ?
Nhưng mà, cô còn chưa kịp nói xong, thì Lục Tấn Uyên đã trực tiếp cầm chân cô lên, đưa chỗ chân bị thương của cô ra.
“A!” Ôn Ninh khẽ kêu một tiếng, bây giờ cô đang mặc váy liền, tuy rằng bên trong có mặc quần bảo hộ, nhưng mà bị một người đàn ông dơ chân mình lên như vậy, cô vẫn có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078520/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.