Lục Tấn Uyên nhìn ánh mắt quyết liệt của cô thì trong lòng có cảm giác không ổn.
Nhưng Ôn Ninh cũng không tiếp tục dừng lại mà nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lục Tấn Uyên đi vào trong phòng nghỉ, ông cụ Lục lại chỉ chỉ vào bàn cờ: “Tới đây, tiếp tục đánh cờ.”
Lục Tấn Uyên cau mày: “Ông nội, cô ta vừa mới nói gì với ông vậy?”
Ông cụ Lục nhìn Lục Tấn Uyên mà lắc đầu: “Nó đã yêu cầu nói riêng với ông, nếu ông nói cho con biết thì chẳng phải ông già này sẽ bị mất uy tín hay sao? Nào, đánh cờ.”
Lục Tấn Uyên thấy ông cụ không muốn nói thì cũng không dám tiếp tục hỏi, chỉ có thể đè xuống nỗi tò mò trong lòng mà tiếp tục chơi cờ.
Chỉ là, lần này anh ta không còn tâm thế thoải mái như lúc đầu nữa. Trong chốc lát, ưu thể trên bàn cờ đã bị tiêu hao gần hết. Ông cụ nhanh chóng tóm được sơ hở, dồn đến đường cùng.
“Tấn Uyên. Cuộc sống giống như một bàn cờ. Mỗi bước đi đều vô cùng quan trọng. Con nhất định phải cẩn thận.”
Ông cụ thắng bàn cờ này, nhìn Lục Tấn Uyên rõ ràng tâm trí không đặt trên bàn cờ thì ý vị sâu xa mà nói.
Lục Tấn Uyên gật nhẹ đầu, lại cảm thấy lời nói này còn có ngụ ý khác. Nhưng ông cụ nói mình mệt muốn trở về phòng nghỉ ngơi nên cuối cùng anh không hỏi thêm được gì cả.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ninh nói thân thể không thoải mái nên không đi làm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078488/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.