Nghĩ vậy, móng tay của Lưu Mộng Tuyết khảm vào lòng bàn tay, lưu lại một dấu vết hằn sâu. Cô ta lạnh lùng nhìn về phía Ôn Ninh đang trong góc.
Sau khi Lục Tấn Uyên liên hệ với người bên ngoài không lâu thì nhân viên sửa chữa rất nhanh liền tới. Lục Tấn Uyên bị kẹt trong thang máy đương nhiên không thể chậm trễ, nếu không nhất định sẽ bị trách phạt.
Cho nên, thang may sửa xong cũng mất không bao lâu.
Ánh đèn chậm rãi sáng lên, Lục Tấn Uyên nhìn thoáng qua Ôn Ninh đang đứng ở trong góc. Có lẽ bởi vì sợ hãi nên sắc mặt của cô trông rất yếu ớt, đôi môi đỏ thắm lúc này cũng tái đi, tay gắt gao che chở phần bụng, biểu cảm rất khẩn trương.
Cô quan tâm đứa bé này như vậy?
Trong lòng Lục Tấn Uyên không hiểu sao thấy bực bội. Anh nhìn hai người một chút nhưng vẫn duy trì phong độ: “Hai người ra ngoài trước đi.”
Ôn Ninh gật đầu, đang định ra ngoài thì chân lại đột nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa thì té ngã trên đất. Lục Tấn Uyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
“Cảm ơn, vừa rồi tôi không thấy đường.”
Ôn Ninh vội nói cảm ơn, có lẽ bởi vì con nên hiện tại cô cái gì cũng sợ. Dù chỉ là thang máy mất điện cũng làm cô lo lắng không thôi.
Có điều Ôn Ninh cũng có chút kinh ngạc, vậy mà anh lại chủ động đưa tay dìu cô. Chẳng phải anh ghét cô và đứa bé trong bụng hay sao?
“Tự mình cẩn thận một chút.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078459/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.