Cả người Ôn Ninh cứng đờ, cô nhìn hàng chữ đó, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ. Chuyện đó trừ Hạ Tử An và người hôm đó ra thì sẽ không còn ai biết được.
Lẽ nào tin nhắn này là do người đàn ông đó gửi tới sao? Cô vừa nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn phòng tăm tối đó, cơ thể Ôn Ninh run lên một cái. Máu trên người dường như đều tràn lên đến não, khiến cô không thể nào suy nghĩ.
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Điện thoại không còn reo nữa, Ôn Ninh nhìn điện thoại giống như nhìn một trái bom đang hẹn giờ vậy. Cô nên đi gặp người đó, bắt anh ta lại, hay là…giả vờ như không nhìn thấy? Một mớ hỗn độn hình thành trong tâm trí cô. Rất lâu sau đó, ngay khi Ôn Ninh cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ tung lên vì biến cố đột ngột này thì một tin nhắn nữa được gửi đến.
“Bàn góc ngoài cùng bên trái của quán cà phê dưới lầu công ty cô. Hãy tới một mình, tôi sẽ đợi đến khi cô tan làm.”
Ôn Ninh giật mình, người này không chỉ biết số của cô mà còn biết cô đang làm việc ở đâu. Mấy ngày nay rốt cuộc anh ta ở đâu, có phải đang lén lút giám sát cô không? Ôn Ninh rùng mình, cảm giác bị người khác quan sát trong bóng tối này thật khiến người khác không rét mà run.
Gửi xong tin nhắn, cả người Lưu Mộng Tuyết nằm nhoài trên xe.
“Anh Long, có thể thả tôi đi rồi chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078450/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.