Ôn Ninh chỉ cảm thấy mình càng nghĩ càng loạn, cho nên dứt khoát dùng chăn che kín mặt lại, ngủ.
Còn về chuyện con mình, cứ để đó trước đã.
Bởi vì Ôn Ninh nhắn tin, nên hôm nay, tam trạng của Lục Tấn Uyên cũng không tệ lắm, ít nhất, cấp dưới có phạm sai lầm anh cũng không giận dữ.
Ngay cả An Thần cũng nhận ra điều này.
Xem ra, sự ảnh hưởng của cô Ôn với boss nhà mình, quả nhiên còn lơn hơn so với anh ta tưởng tượng.
“Boss, hôm nay bác sĩ nói cô Ôn có thể xuất viện rồi, ngài xem lúc nào thì nên hoàn tất thủ tục? Có cần tôi sai người đi đón không?”
Bởi vì từng xảy ra chuyện bắt cóc, nên hiện giờ, An Thần chịu trách nhiệm cả chuyện bảo vệ an toàn cho Ôn Ninh, phải lo nghĩ để tránh bất kỳ khả năng có nguy hiểm nào đó sảy ra.
Lục Tấn Uyên lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ qua đó một chuyến.”
Buổi sáng sau khi tan việc, Lục Tấn Uyên lái xe rời khỏi tập đoàn Lục thị, đi thẳng đến bệnh viện.
Ôn Ninh đang ngủ trong phòng bệnh, bởi vì mang thai nên hiện giờ cô rất thích ngủ, gần như lúc nào chỗ nào cũng có thể ngủ được.
Lục Tấn Uyên đi vào phòng bệnh thì trông thấy dáng vẻ đang ngủ của Ôn Ninh, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, hiện lên một vầng sáng mờ ảo, khiến cả người anh đều sinh ra cảm giác như lạc vào trong giấc mộng.
Người đàn ông không tự chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078441/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.