Đứa bé trong bụng Ôn Ninh là của Lục Tấn Uyên, điều này Hạ An Bình hoàn toàn tin tưởng cô.
Nhưng nếu Lục Tấn Uyên đã không tình nguyện thừa nhận điều đó, còn một hai lấy chuyện này để công kích, làm tổn thương Ôn Ninh và đứa bé trong bụng cô, thì tại sao anh lại phải nhượng bộ chứ?
Hạ An Bình trước giờ cũng chẳng phải là thánh nhân, đối mặt với tình huống như thế này, anh cũng chỉ chớp lấy cơ hội dành lấy những thứ có lợi về cho mình.
“Anh có thể đừng ngậm máu phun người như thế không?” Ôn Ninh thật sự không nghe nổi những lời như thế.
Cô đã hoàn toàn bất lực với sự cố chấp này của Lục Tấn Uyên rồi, anh không tin cô thì đã đành, lại sống chết muốn dán cái danh ba ruột đứa bé lên người của Hạ An Bình sao?
Cái này được xem là gì chứ?
“Chột dạ rồi đúng không?” Lục Tấn Uyên nhìn bộ dạng giận dữ của Ôn Ninh, chỉ nghĩ cô bởi vì bị người ta phát hiện ra quỷ kế mà thẹn quá hóa giận mà thôi, “Đáng lẽ lúc đầu tôi không nên nhân từ, có thể để cho đứa con hoang trong bụng cô lớn đến bây giờ!”
Lục Tấn Uyên nhìn chiếc bụng của Ôn Ninh, lúc này bụng của cô đã lộ ra rất rõ rồi, mà bây giờ mỗi lần nhìn thấy chiếc bụng nhỏ của cô, anh đều thấy thật chướng mắt!
Trong đó là kết tinh tình yêu của cô và một người đàn ông khác, không chỉ có thể, cô con muốn dùng đứa con hoang đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078314/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.