Ôn Khải Mặc thấy Ôn Ninh tuyệt tình, không có chút ý nghĩ muốn giúp đỡ bọn họ, ông ta liền lật người trở mặt: “Ôn Ninh, mày cho rằng mày là cái thá gì, mày nghĩ Lục Tấn Uyên thật sự coi trọng mày sao? Bây giờ mày hại tao, nghĩ đến sau này một ngày nào đó bị vứt bỏ, đến lúc đó tao nhất định…”
Lời còn lại, Ôn Khải Mặc còn chưa nói kịp ra khỏi miệng thì đã bị Lục Tấn Uyên đang có vẻ mặt tàn nhẫn ác độc bóp cổ.
Ý định ban đầu cũng không phải là để cho tên vô liêm sỉ này nói những lời đó với Ôn Ninh.
Lấy lại điện thoại về, sau đó đá hai chân của Ôn Khải Mặc đang nằm trên mặt đất, rồi Lục Tấn Uyên mới cau mày nhìn thoáng qua di động: “Ôn Ninh, vừa nãy là ngoài ý muốn thôi.”
Giọng nói của người đàn ông từ loa truyền đến, khiến cho tâm trạng đang căm tức vì vừa nãy bị Ôn Khải Mặc uy hiếp cũng bình tĩnh lại.
“Anh… Anh ra tay với nhà họ Ôn ư?”
Ôn Ninh nhẹ nhàng hỏi, từ lúc ra tù đến bây giờ, cô vẫn muốn làm cho nhà họ Ôn phải trà giá thật đắt, không ngờ, cuối cùng vẫn dựa vào năng lực của Lục Tấn Uyên đề thực hiện.
“Đúng, người ở viện dưỡng lão lần đó chính là do nhà họ Ôn phái tới. Anh sẽ không cho bọn họ điên. cuồng ngang ngược nữa.” Lục Tấn Uyên nói xong: “Em sẽ lại không đành lòng chứ?”
Lục Tấn Uyên cảm nhận được Ôn Ninh vẫn là một người rất coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078261/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.