Ôn Ninh nhịn không được mỉm cười, cô rất hiếm khi thấy dáng vẻ của Lục Tấn Uyên ngủ say như vậy, trước mặt của mọi người anh luôn mang dáng vẻ nghiêm túc, giống như nam thần không dính chút bụi trần.
Chỉ là dáng vẻ này của anh khiến cho Ôn Ninh cảm thấy gần gũi hơn.
“Chào buổi sáng…” Ôn Ninh hôn lên môi của Lục Tấn Uyên: “Không ngủ thêm chút nữa sao?”
Lục Tấn Uyên lúc này mới tỉnh táo hẳn, nhíu mày liếc nhìn đồ đạc trên giường, mới nhớ ra tối hôm qua anh chạy qua đây ôm Ôn Ninh ngủ, anh vốn dĩ định sẽ rời đi trước khi Ôn Ninh tỉnh dậy nhưng không ngờ rằng lại ngủ say như vậy…
Như thế này làm sao anh có thể bảo Ôn Ninh rời đi đây?
Biểu cảm của Lục Tấn Uyên trầm xuống, anh đứng dậy đi vào trong phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Ôn Ninh có chút không giải thích được nhưng cũng không nghĩ nhiều, dẫu sao Lục Tấn Uyên cũng vừa mới tỉnh dậy. Cô gọi vài món ăn sáng mà Lục Tấn Uyên thích, để anh ăn chút gì đó rồi mới đi làm việc, như vậy sẽ thoải mái hơn chút.
Nhưng sau khi Lục Tấn Uyên đi ra từ trong phòng tắm liền đi ra thay quần áo.
“Ăn chút bữa sáng đã rồi đi, dạ dày của anh không tốt, đừng để bụng rỗng.”
Nghe Ôn Ninh nói vậy, động tác thắt cà vạt của Lục Tấn Uyên liền dừng lại, trong mắt hiện lên tia kháng cự: “Em ở đây cũng lâu rồi, bay giờ em về nhà đi, anh cũng chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078217/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.