Sắc mặt Lục Tấn Uyên chợt lạnh xuống, xung quanh người đều tràn ngập hơi thở lạnh lẽo khiên cho người ta ngạt thở.
Tôn Phi Nhi đột nhiên bị dọa sợ, cô ta không biết mình đã nói sai điều gì.
Chỉ là, dường như cô ta thấy được sự tức giận, sự bực bội, còn có cả nét buồn nhàn nhạt trong mắt của Lục Tấn Uyên
Một người đàn ông như anh cũng sẽ cảm thấy đau buồn vì chuyện gì đây?
Tôn Phi Nhi nghĩ rằng mình đã nhìn lầm, đang định xin lỗi thì bờ môi của Lục Tấn Uyên mấp máy: “Được thôi… cô lên tầng với tôi đi.”
Tôn Phi Nhi bị sốc trong giây lát, ngay sau đó, trái tim cô ta đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Lời nàycó phải là … đang ám chỉ gì đó không?
Cô ta cũng đã làm việc một thời gian trong quán bar, nhưng cho tới bây giờ cô ta chưa bao giờ chịu khuất phục trước ai cả, mà cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bán thân xác của mình để kiếm tiền, nhưng …
Nếu là người đàn ông này, người đàn ông đã cứu cô ta, có lẽ cũng không phải là không thể.
Lục Tấn Uyên không có tâm trạng quan tâm đến tâm tình của cô ta, anh xuống xe, lúc này Tôn Phi Nhi mới như tỉnh lại từ trong mộng, đỏ mặt đi tới giúp anh đóng cửa xe lại, sau đó đánh bạo, đi đến nằm lấy cánh tay của người đàn ông.
“Thưa ngài, tôi sẽ đỡ ngài lên..”
Lục Tấn Uyên không nói chuyện, ánh mắt của anh dừng lại ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078208/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.