Lục Tấn Uyên ngồi trên máy bay chợt có một cảm giác rất khó chịu.
Giống như bị một cái gì đó chèn ép ngực, cảm giác càng ngày càng nặng nề khiến sắc mặt anh trở nên hơi khó coi.
Rốt cuộc là tại sao?
Lục Tấn Uyên xoa xoa chỗ vừa bị đau, cũng có bị thương đâu nhỉ, sao lại khó chịu thế này?
Giống như sắp mất một thứ gì đó rất quan trọng.
“Anh Lục, anh không sao chứ?”
Lúc đi máy bay Lục Tấn Uyên luôn luôn chỉ ngồi ở khoang hạng nhất nên xung quanh chỉ có mỗi một mình anh.
Tiếp viên hàng không thấy vẻ mặt anh khó chịu thì lập tức đi qua, quan tâm hỏi.
“Tôi không sao.” Lục Tấn Uyên khoát tay, cái cảm giác này tạm thời đã biến mất, nhưng có một cảm giác bất an bao trùm lấy anh: “Bao lâu nữa mới tới vậy?”
Cái cảm giác cô lập từ trước đến nay chưa hề có này khiến lòng dạ anh trở nên rối bời.
“Còn khoảng năm tiếng nữa.” Mặc dù Lục Tấn Uyên nói mình không sao, nhưng tiếp viên hàng không vẫn lấy một cốc nước ấm và một cái chăn lông ra: “Chắc là anh Lục mệt mỏi quá rồi, anh muốn nghỉ ngơi một chút không a?”
Mấy ngày nay Lục Tấn Uyên vừa xử lý công việc ở nước ngoài của công ty vừa phải phân tâm để giải quyết những khó khăn mà Ôn Ninh gặp phải trong cuộc sống.
Mặc dù có thể giao mấy việc vặt đó cho người khác nhưng anh vẫn tự gánh vác toàn bộ.
Làm được càng nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078178/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.