“Ba quyết định đi ạ.”
Diệp Uyển Tĩnh không quan tâm đến việc đặt tên cho đứa bé lắm, khi biết ông nội Lục không mời Hạ An Bình đến Lục gia để chia cổ phần, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không, bà chỉ có thể nghĩ cách sớm loại trừ mối uy hiếp này thôi.
“Gọi là Lục An Bảo đi, sau này cũng không cần đứa bé này có sự nghiệp vĩ đại gì, chỉ cần nó được bình an sống hết đời này là được.”
“Vâng.”
Diệp Uyển Tĩnh nhìn đứa bé được ông nội Lục bế trong lòng, gật đầu.
Ôn Ninh lại ngủ rất lâu rất lâu.
Sự mệt mỏi của cơ thể dần giảm bớt đi trong giấc mộng dài, nhưng cùng lúc này, do hiệu quả của thuốc gây mê dần mất đi, cô cũng rất khó để ngủ yên ổn nữa.
Cả người đều đau đớn vô cùng, cứ như có ai dùng sức tháo ra rồi lại dùng sức lắp lại vậy.
“Khụ khụ…”
Ôn Ninh mở mắt ra, hít thở từng ngụm khí thật lớn, thấy cảnh tượng trước mắt không còn là nơi khiến cô phải kìm nén nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy cô còn có cảm giác như không thể thoát ra được.
Cũng may là giả, cô đã rời khỏi đảo không người đáng sợ kia, trở về với thế giới hiện thực rồi.
“Em tỉnh rồi sao?” Hạ An Bình nghe thấy động tĩnh, đứng dậy từ sofa ở góc phòng: “Cảm thấy thế nào, vết thương trên người còn đau không?”
“Vẫn… vẫn ổn..” Ôn Ninh không muốn Hạ An Bình lo lắng theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078137/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.