Bạch Linh Ngọc mặt không cảm xúc nói: “Tôi dẫn cậu đi xem bia mộ của Ôn Ninh, cậu nhìn xong rồi thì lập tức cút đi khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt này của cậu nữa”.
Lục Tấn Uyên nắm chặt bàn tay, vì dùng sức quá mạnh nên cánh tay hơi run lên: “Bia mộ?”
Bạch Linh Ngọc cười lạnh, đẩy xe lăn, cho Lục Tấn Uyên một địa chỉ, là một nghĩa trang xa xôi hẻo lánh.
Lục Tấn Uyên nhìn địa điểm trên mảnh giấy kia, anh muốn xé cái thứ chết tiệt này thành từng mảnh, anh đã đợi lâu như vậy, nhưng không phải là muốn đợi một tin tức thế này…
Ôn Ninh, làm sao có thể chết thật chứ?
“Thế nào? Không phải cậu nói muốn đi hay sao?”
Bạch Linh Ngọc thấy tay của Lục Tấn Uyên đang run lên, không hề thông cảm, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ.
Lục Tấn Uyên cắn răng: “Bác đang gạt con, bác không muốn con tìm được người nên cố ý lừa gạt con có phải không?”
“Có phải hay không? Chẳng phải cậu đi rồi thì sẽ biết à?”
Bạch Linh Ngọc không nói thêm gì nữa, Lục Tấn Uyên nắm chặt vô lăng, đạp chân ga thật mạnh, xe nhanh chóng đạt đến tốc độ cao nhất, chạy về phía đích.
Anh không tin đây là sự thật… Nhưng bộ dạng của Bạch Linh Ngọc, khiến lòng anh hoảng loạn.
Từ khi sinh ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên Lục Tấn Uyên lái xe với tốc độ gần như tự tử thế này, chạy như bay đến địa điểm đó.
Nghĩa trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/3078123/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.