“Không ngờ lại thành ra như thế.”
Sau khi ông cụ Lục giải quyết mọi chuyện xong bèn gọi An Minh đến để hỏi thăm chi tiết tình hình.
“Thằng bé tìm được thứ đó… khi nào?”
Trong này nhất định không phải là tro cốt của Ôn Ninh, có lẽ chỉ là thủ thuật của che mắt Hạ An Bình mà thôi, ai mà ngờ lại gây ra hậu quả thế này.
“Là chuyện của mấy hôm trước rồi.” “Tại sao cậu không kịp báo cáo chuyện này?” Ông cụ Lục nhíu mày.
Bây giờ, ông ta đành phải đâm lao thì phải theo lao, nếu ông ta nói với Lục Tấn Uyên rằng Ôn Ninh vẫn chưa chết thì cũng đã muộn rồi.
Chi bằng lỡ rồi thì cứ liều thôi.
Người thừa kế của nhà họ Lục tuyệt đối không thể bị đánh bại bởi loại chuyện này.
“Cậu chủ nhỏ đâu rồi?”
Sau một hồi suy nghĩ, ông cụ Lục thở dài rồi hỏi về tình hình của Lục An Bảo.
Hiện giờ, thằng bé đã tăng cân hơn rất nhiều so với lúc mới sinh, trắng trẻo mềm mại như bánh bao gạo nếp, cậu hoàn toàn không biết gì về những việc đang diễn ra bên ngoài, dáng vẻ lúc ngủ dễ thương như thiên sứ nhỏ.
“Tôi dẫn theo An Bảo đi tìm nó, việc này cứ để tôi giải quyết.”
Ông cụ Lục bế An Bảo vào trong vòng tay, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Ông nhanh chóng đến bệnh viện. Và rồi lập tức tìm ra được Lục Tấn Nguyên.
Diệp Uyển Tĩnh cũng ở đây, có điều, hai người bọn họ không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2658479/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.