Lục Tấn Uyên không đáp lại bà nữa.
Chỉ một mực nhìn tiến độ của đội cứu hộ trong màn hình TV.
Diệp Uyển Tĩnh cũng không biết phải nói gì mới được, vì thế chỉ có thể xem cùng anh.
Cứ như thế, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút.
Không có tin tức gì, không có tiến triển gì… Thậm chí ngay cả tin tức tìm thấy thi thể hay tương tự đó cũng không có.
“Tấn Uyên, con phải ăn chút gì đi, con mà cứ tiếp tục như thế thì thân thể không thể nào chịu nổi nữa đâu.”
Diệp Uyển Tĩnh lại khuyên thêm lần nữa, trong tay bà cầm đồ ăn mà Lục Tấn Uyên thích, nhưng Lục Tấn Uyên không để ý tới bà.
“Mẹ, lần này… con thà rằng nghĩ là mọi người lại đang diễn diễn kịch còn hơn.”
Nghe thấy từ “diễn kịch” đó, thân thể Diệp Uyển Tĩnh chấn động một chút, bà không nhịn được mà nghĩ, có phải ban đầu lừa gạt Lục Tấn Uyên là sai rồi không?
Không chỉ không đạt được hiệu quả mà bà mong muốn, ngược lại còn làm cho khoảng cách giữa bà và con trai ngày càng xa, sự tín nhiệm giữa hai mẹ con cũng như đã nhiều thêm một vết rạn nứt vô hình vậy.
“Tấn Uyên, về sau mẹ không bao giờ lừa gạt con nữa, chuyện của Ôn Ninh con phải từ từ tiếp nhận.”
“Nếu như có thể tiếp tục lừa gạt thì tốt biết mấy, cô ấy có thể vẫn còn một tia hy vọng sống sót.”
Vụ tai nạn đã qua 24 giờ đồng hồ, thời gian cứu hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2658451/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.