“Này, chị gái ơi, chị không sao chứ? Chị có thể nói một câu được không? Chị không thể chết được đâu, em không thể là người hại chết chị được!”
Lục An Bảo thường thích giả vờ làm người lớn, nhưng lần này gặp phải chuyện như vậy cũng hoảng hết cả lên. Nếu cậu thật sự hại chết người ta thì phải làm sao bây giờ?
Quan trọng hơn là cô gái này đối xử với cậu rất tốt, cậu sẽ áy náy cả đời mất.
Giọng nói của Lục An Bảo đánh thức Lục Tấn Uyên thoát khỏi sự trầm ngâm.
Anh đi đến đó, cúi người, thử thăm dò hơi thở của cô gái kia, rồi lại sờ lên động mạch chủ ở cổ cô: “Đừng kêu gào nữa, làm như cô ta chết rồi không bằng, vẫn còn thở.” Anh nhìn thoáng qua bộ quần áo bị xé rách lộn xộn trên người cô, cởi áo vest trên người mình đắp lên người cô gái.
Anh cúi người, bế cô gái lên. Thân thể cô gái rất nhẹ, giống như không có cân nặng vậy.
Một cô gái nhỏ bé yếu ớt như vậy sao lại có dũng khí đối đầu với đám người kia chứ?
Lục Tấn Uyên nhìn cô với ánh mắt kì quái, bế cô lên chiếc xe của mình.
An Minh kinh ngạc khi nhìn cảnh này. Anh ta vốn định đưa cô gái này đến bệnh viện, nhưng mà sếp đã ra tay trước rồi, anh ta cũng không làm chuyện bao đồng nữa.
Nhưng mà… dường như đây là cô gái đầu tiên mà sếp chủ động tiếp xúc sau khi cô Ôn rời đi thì phải?
Lục An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2658443/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.