Nghĩ đến đây, Vô Ưu cảm thấy thật phiền não.
Không thể ngủ được, cô đành rời khỏi giường, vết thương trên người vẫn còn đau nhức nhưng cũng không quá đau, xem ra không bị thương đến chỗ hiểm.
Nhìn cách bài trí xung quanh một chút, Vô Ưu mới nhận ra đây là phòng bệnh VIP mà nhà họ Lục dành riêng cho cô.
Một căn phòng rộng rãi, các đồ dùng trong phòng sáng sủa, xa hoa, có ghế số pha, giường, còn có cả quầy bar, bàn ăn com…
Ở đây gần như là có đầy đủ mọi thứ, đúng là nơi dành cho những người có tiền. Vô Ưu lắc đầu cảm thán. Một căn phòng như vậy cũng chỉ là thứ anh ta có thể tiện tay thuê được, nhưng đối với người bình thường như cô thì đây thực sự là một điều tuyệt vời.
Quả nhiên, từ lúc bắt đầu, bọn họ đã không phải người cùng một thế giới.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Cửa mở ra, một người đàn ông đi vào: “Tôi là trợ lý của ngài Lục Tấn Uyên, tôi đến mang những món đồ này tặng cho cô.”
Vô Ưu suy nghĩ một chút: “Món đồ?
Thứ gì vậy?”
Cô không nhớ là Lục Tấn Uyên đã lấy đi thứ gì từ cô.
“Ừm, bởi vì cứu cậu chủ nên quần áo của cô đã bị rách, cho nên, sếp bảo tôi mang y phục tới cho cô.”
An Minh nói, rồi gọi người phía sau mang quần áo tới. Lúc bọn họ đi đến, Vô Ưu sợ ngây cả người.
Cho dù có bồi thường thì chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2658440/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.