Mặc dù biết được ngoại hình của hai cha con này vẫn luôn rất nổi bật, nhưng đến khi nhìn thấy cô vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Hai người một lớn một nhỏ đều có đường nét ngũ quan tinh tế cực kỳ giống nhau, đặc biệt là khi mặc bộ đồ cha con tương tự nhau, y chang như là từ trong một khuôn mẫu đúc ra vậy, giống như một tác phẩm nghệ thuật thanh nhã nào đó, khiến cho người ta không thể rời mắt được, chỉ có thể để cho người ta cảm thán rằng khi ông trời chế tạo ra một con người lúc nào cũng bất công như vậy.
“Ưu Ưu, cô cảm thấy khỏe hơn chưa?” Nhìn thấy Vô Ưu bày ra bộ dạng như đang đi vào cõi thần tiên vậy, Lục An Bảo bước tới, trên mặt mang theo một màu đỏ ửng không được tự nhiên mà đặt bó hoa hồng trong tay bỏ xuống bàn: “Cái này là do cháu đặc biệt mua cho cô đấy.”
Vô Ưu lúc này mới ý thức được cô thật sự là quá mê trai rồi, thế mà lại đi nhìn hai cha con này đến thất thần, cô xấu hổ mà cúi đầu xuống, rồi ho khan một tiếng để che dấu đi sự ngượng ngùng của mình.
Sau đó, hương thơm thoang thoảng của hoa hồng bay đến, cô vội vàng gật đầu: “Cảm ơn.”
Không ngờ rằng Lục An Bảo còn nhỏ tuổi như vậy, lại biết quan tâm chu đáo đến như thế, Vô Ưu tức thì cảm thấy có thiện cảm với cậu nhóc hơn, liền đưa tay nhận lấy bó hoa.
Lục An Bảo nhìn thấy cô ôm lấy bó hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2658021/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.