Sự thật được chứng minh rằng “người” này đúng thật là do người thật đóng.
Khi anh ta nhìn thấy Lục An Bảo lại định xông lên, liền vội vàng lùi lại mấy bước, ôm ngực ho khan một tiếng: “Đừng đá, đừng đá nữa, tôi là người.”
Vô Ưu cau mày, cô biết có một số chỗ ngôi nhà ma, vì muốn làm cho nó được chân thật hơn, họ sẽ sắp xếp cho nhân viên vào trong để giả ma hù dọa du khách.
Nhưng khu công viên giải trí này rõ ràng là dành cho trẻ em chơi, ông chủ của ngôi nhà ma này còn dám cho người thật vào trong, như vậy không được phù hợp cho lắm, nếu dọa đến lũ trẻ thì phải làm sao?
Lục An Bảo không cảm thấy bất ngờ một chút nào, lúc nãy cậu đá anh ta thì cậu đã cảm nhận được rồi, cậu nhóc phủi phủi bàn tay nhỏ của mình, chống nạnh đứng ở trước mặt anh ta, bộ dạng trông rất hống hách.
“Tôi mặc kệ anh là gì? Một khi đã vào nơi này rồi thì chính là ma quỷ, muốn giả dạng cũng phải giả cho thật một chút, anh còn chủ động nói vạch trần ra nữa, thật sự là quá thiếu chuyên nghiệp đi, tôi nhất định phải đi tìm ông chủ để tố cáo trừ lương của anh.”
Vô Ưu: “…”
Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút thương hại cho người nhân viên đóng nhân vật ma này rồi.
“Đừng mà người bạn nhỏ, cậu quá lợi hại đi, tôi thực sự không chống đỡ nỗi.” Lục An Bảo đắc ý nhướng cao mày lên: “Tôi lợi hại lắm sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2658016/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.