Trong lòng cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, nghĩ muốn kiềm chế không nên làm gì. Tim đập thình thịch, càng ngày càng nhanh hơn.
Vô Ưu có chút bối rối, che dấu bàn tay hơi vặn vẹo, giống như sợ bị ai phát hiện, có cảm giác chột dạ lại ảo não. Trong lòng chỉ cầu nguyện trận đầu này nhanh chóng kết thúc.
Đa số đàn ông ở nước Pháp đều cao to, vạm vỡ. Trận đầu đã trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ, họ mới loại được một nửa người chơi.
Những người đứng dưới quan sát không ngừng kích động kêu to, điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là, có duy nhất một đôi nam nữ người Việt Nam, thể nhưng hai người lại rất kiên trì. Hơn nữa xem bộ dạng, giống như không có gì quá khó khăn với hai người, khả năng này làm cho người ta giật mình.
Dù sao, ở trong mắt bọn họ, vóc dáng của Lục Tuấn Uyên không thể so sánh với đàn ông người bản xứ. Vì vậy mọi người cảm thấy kinh ngạc cũng là điều đương nhiên.
Sau khi kết thúc, Vô Ưu nhanh chóng chạy xuống, trong lòng thở ra một hơi, rốt cuộc cũng xong rồi.
Rất nhanh sau đó, trò chơi tiếp theo bắt đầu.
Nhân viên đưa cho các cặp đôi còn lại trên khán đài, mỗi đôi một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có đặt một chiếc đĩa pha lê, trong đó đều là màu đỏ tươi của cánh hoa hồng, bên cạnh còn có một chiếc rổ rỗng.
Vô Ưu nhìn thấy vậy, trong lòng lại có dự cảm không lành: “Những thứ này để làm gì vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2657977/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.