Cậu nhóc hoàn toàn không ý thức được, Đinh Vô Ưu suýt chút nữa là không muốn tỏ ra quen biết cậu rồi, vẫn cọ vào người cô làm nũng, cố tỏ ra dễ thương như trước.
Đinh Vô Ưu hoàn toàn không còn cách nào khác, chỉ đành một tay ôm cậu nhóc lên, xoay người bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại, cạch một tiếng cửa sổ cũng đã được đóng lại, ngăn hết tầm nhìn của mọi người.
Mà ở bên ngoài, mọi người lại ồ lên, bầu không khí gần như nổ tung.
“Trời ơi, tôi vừa mới nghe thấy gì vậy? Cậu chủ vậy mà lại gọi tổng thanh tra Vô Ưu là… Mẹ?”
“Cô không nghe nhầm đâu, tôi cũng nghe thấy, thật không thể tin được mà, tôi vẫn luôn nghĩ mối quan hệ của tổng thanh tra Vô Ưu và tổng giám đốc của chúng ta vẫn luôn mập mờ, không rõ ràng, thật không ngờ..” Thật không ngờ hai người họ đã phát triển đến mức này rồi.
“Việc này, không phải vợ của tổng giám đốc Tấn Uyên đã mất rồi sao? Vậy chẳng phải là tổng thanh tra Vô Ưu sẽ nhanh chóng trở thành vợ của tổng giám đốc rồi?” Trong đám đông đột nhiên có người thốt lên một câu như vậy.
Tất cả mọi người đều im lặng một chút, lại nhìn lẫn nhau, bỗng nhiên phát hiện, tin tức này có khả năng là một chuyện vô cùng lớn.
Dù sao thì cậu chủ nhà họ Lục đều đã nhận mẹ rồi, chà chà, đúng là không thể tin được mà.
Trong phòng làm việc. Giờ đã không có người ngoài vây xem nữa, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2657553/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.