Lục An Bảo hiểu ba cậu bé hơn, trong nháy mắt phản ứng lại, lập tức quăng máy tính bảng đi, bổ nhào vào trong lòng Đinh Vô Ưu.
“Mẹ ơi, có phải mẹ không cần con nữa không.” Mồm cậu bé méo xẹo, dáng vẻ trông như thể sắp khóc.
Lại là lời này, Đinh Vô Ưu cảm thấy cạn lời với một lớn một nhỏ này, nhưng lại cực kì mềm lòng với con trai, dù thực sự biết là đang diễn nhiều hơn nữa cũng không nỡ lòng nào.
“Dĩ nhiên là không rồi.”
“Mẹ ơi, con không cần mẹ kế, con chỉ cần mẹ thôi, trong phim truyền hình nói, mẹ kế sẽ ngược đãi trẻ em, con không muốn bị ngược đãi đầu.”
Mồm cậu bé nói thế, trong lòng lại thầm nói, ai dám bắt nạt cậu bé, xem cậu bé có đá chết đối phương không, hừ.
Lục Tấn Uyên cũng nói: “Đinh Vô Ưu, anh chỉ cần em, một tháng sau, em quay về cùng với anh đi, chúng ta gặp ông nội rồi cũng đi lĩnh giấy chứng nhận.”
Đinh Vô Ưu: “…”
Đây là sự tiến triển vi diệu gì, mà trực tiếp đến phần lĩnh giấy chứng nhận rồi?
Đinh Vô Ưu thở dài một hơi, cô không thể nào làm lơ khi nghe nói sau này Lục Tấn Uyên có thể sẽ cưới một người khác, điều nghĩ đến không phải là lo lắng vì con trai sống không được tốt, mà là khó chịu chua chát trong tim.
Cô cũng không phải quá chậm chạp trong tình cảm, sao lại không hiểu rõ đây là tình huống gì.
Dường như cũng không có gì quá kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2657480/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.