Lục Tấn Uyên im lặng nhìn con trai, Lục An Bảo cũng nhìn ba nhóc, cậu nhóc trợn mắt nhún vai, tỏ vẻ cậu nhóc không biết gì cả.
Nhìn dáng vẻ tự tin của con trai, ánh mắt Lục Tấn Uyên khẽ lóe lên suy nghĩ thoáng qua, trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh nhìn Cung Hoa với ánh mắt lạnh lùng không giấu giếm: “Cô Hoa, ý cô là, cô cho rằng chính con trai tôi đã bỏ thuốc vào canh khiến cô bị bệnh đúng không?”
Diệp Uyển Tĩnh giật mình, tỏ vẻ trách cứ: “Tấn Uyên, con đang nói nhảm nhí gì vậy, tại sao Cung Hoa lại nghĩ như vậy cơ chứ?”
“Mẹ, nếu mẹ cho rằng như vậy thì mẹ nên hỏi chính bản thân cô ta.”
Diệp Uyển Tĩnh không khỏi nhìn Cung Hoa một lần nữa, sau đó cô ta vẫn im lặng, nhưng sự im lặng lúc này có thể đại diện cho rất nhiều thứ.
Vẻ mặt bà ta không khỏi cứng lại, dù thế nào thì Lục An Bảo cũng là đứa cháu trai mà bà ta yêu thương nhiều năm, trong tâm trí của bà ta, cũng không kém gì con trai mình.
Câu nói của Cung Hoa, cũng khiến bà ta cảm thấy không thoải mái, bà ta vô thức buông tay cô ta ra và đứng dậy. Ông Long chống gậy gõ, trầm giọng nói: “Được rồi, gọi bác sĩ qua, đi kiểm tra.”
Cung Hoa không khỏi cứng đờ, nắm chặt hai tay ở dưới chăn đầu óc lập tức tỉnh táo lại, cô ta nhận ra có lẽ mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Lục An Bảo là ai cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-tong-giam-doc-than-bi/2657019/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.