Chiều hôm ấy anh dẫn cô đi tháp Eiffel, nơi cao nhất của thành phố ánh sáng. Ánh đèn ban đêm mờ ảo chiếu sáng dung nhan hại quốc của hai người như thần tiên quyến lữ xuống nhân gian dạo chơi.
"Phong nè, anh... uhm... anh có... có người yêu chưa?" Cô ngại ngùng hỏi.
"Đương nhiên là đã có rồi. Cô ấy đang đứng ở đây không phải sao?" Lãnh Phong cười nhẹ với cô.
"Anh Phong~. Sao lâu rồi anh không tìm người ta vậy? Nhớ anh muốn chết ah" Bỗng dưng có một cô gái ỏng ẹo từ đâu chui ra làm người khác phát ói, thân mật nắm lấy tay anh.
"Vậy ah, chúc hai người hạnh phúc nhé." Cô nén lại nỗi đau trong tim, chưng khuôn mặt "hạnh phúc" ấy ra ngoài.
"Ah, Chi, chờ đã...." Chưa nói dứt câu, cô đã cắt ngang lời anh.
"Kh... không cần đâu. Là em, là em sai, em không nên qua lại với anh, em.... em.... em không làm phiền anh nữa." Cô quay đầu bỏ đi.
"Phong~, người ta ghen đó" Cô nàng đỏng đảnh kia không biết sống chết lại còn dí sát vào người anh.
Rắc rắc
"A A A A A A A A A " Tiếng thét chói tai vang ra từ đỉnh tháp Eiffel.
"Vũ, dọn dẹp đi" Anh âm trầm nói qua điện thoại.
"Tốt lắm, tốt lắm Trần Ngọc Băng, không phải không đáp lễ cho cô thì thật có lỗi sao" Anh tỏa ra hàn khí bức người, sát khí tựa con dao sắc bén cứa sâu vào lòng người, khiến người phải cuối đầu sợ hãi với khí thế đế vương này.
"Diễm, cho người đi bảo vệ Chi, tuyệt đối không được để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-lung-cua-ong-trum-hac-bach/78058/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.