Nghiêm túc nhìn nhận những gì bản thân đang đối diện, trong lòng Triệu Y Vân vốn đã có sẵn câu trả lời, thế nhưng lại không biết nói ra như thế nào mới đúng. Ngay khi cô còn đang lưỡng lự, thì Wiliam Franky liền nói tiếp:
“Anh sẽ để em có thời gian tiếp nhận anh, có lẽ mọi chuyện quá nhanh đối với em. Nhưng Y Vân, sau những gì chúng ta vừa mới trải qua ngày hôm nay, thì giữa anh và em đã không thể như trước được nữa rồi. Cả đời này, em vĩnh viễn cũng sẽ không thoát được anh đâu!!!”
Những gì mà Wiliam Franky vừa nói khẳng định là một lời tuyên bố chủ quyền một cách trắng trợn, nhưng tại sao khi lọt vào tai Triệu Y Vân, cô lại có thể thấy nó ngọt ngào đến vậy? Hắn nói cô muốn thoát khỏi hắn sao? Không hề, bản thân cô có thể tự nhận thức được bản thân mình muốn gì, có trời mới biết cô yêu hắn đến mức nào, yêu đến mức chỉ muốn giữ hắn làm của riêng mình. Nhưng bản thân cô biết giới hạn mà mình có thể chạm tới là đâu, cho nên mới hết lần này đến lần khách trốn chạy như vậy. Nhưng ngày hôm này, cô đã biết được người đàn ông này cũng muốn tiến tới với mình, nghe những gì hắn nói, cô vô cùng hạnh phúc, dù nó có là nhưng lời dối trá, thì cô cũng nguyện ý. Cô, đâu còn gì để mất kia chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Y Vân cũng không đáp lại lời Wiliam Franky mà dùng hành động của mình để biểu hiện. Đôi cánh tay mảnh khảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-khoc-cua-phuong-thieu/2181817/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.