Chương trước
Chương sau
Sau khi Lâm Minh Thiện đọc xong nội dung của cuộc họp, Cố Phong lập tức đứng dậy ung dung đi về phía Phương Thần Phong, nói:

“Tôi nghĩ Phương tổng đã không còn quyền hạn gì để ngồi ở chiếc ghế này nữa rồi!”

Nghe những lời này, Phương Thần Phong không nói gì mà lãnh đạm đứng dậy đi về phía chiếc ghế Cố Phong vừa ngồi. Thấy vậy Cố Phong liền cười lớn thỏa mãn, bởi vì Phương Thần Phong vẫn còn lại số cổ phần do ‘Marcus Nelson’ chuyển nhượng nên hắn vẫn có tư cách để tham gia cuộc họp lần này.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Phương Thần Phong vốn định cứ thế rời đi, nhưng hắn chưa kịp quay người thì đã bị câu nói của Cố Phong ngăn lại:

“Sao nào Phương Thần Phong, mày nghĩ mày có thể đấu với tao sao? Tiếp đến sẽ là Phương Thị, rồi đến Hắc Phong Bang, và cuối cùng là mồ chôn ba người các ngươi, à không… phải là bốn chứ, tao sẽ kết liễu luôn cả con nhỏ nhân tình biến dị của mày!”

‘Bụp!’

Câu nói vừa rồi của Cố Phong vừa dứt, Phương Thần Phong lập tức đấm một đấm vào gương mặt đắc thắng của hắn ta, máu tươi từ mũi và khóe miệng hắn bắt đầu chảy, một đòn này Phương Thần Phong gần như là dồn hết toàn bộ tức giận những ngày qua mà đánh ra. J ở phía sau thấy thế liền tiến đến đứng trước Cố Phong, phóng ánh mắt tức giận về phía Phương Thần Phong, bên này Lâm Minh Thiện cũng không kém cạnh, cả anh lẫn Phương Thần Phong đều vô cùng phẫn nộ trước câu nói vừa rồi của Cố Phong.

Cố Phong sau khi lau sạch máu trên mặt liền lớn tiếng nói:

“J, không được thất lễ!!! Phương Thần Phong, trò chơi này, từ đầu đến cuối tao mới là người nắm cần điều khiển, và mày, mày chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mọi sự sai bảo của tao mà thôi!!!!”

Nghe vậy Phương Thần Phong nhếch miệng cười, nói:

“Chưa đến cuối cùng chưa biết ai mới là người thắng cuộc, tao vẫn giữ nguyên câu nói đó, mày không đủ tư cách để đấu với tao!!!!”

Nói xong hắn lập tức xoay người rời khỏi phòng họp, hiển nhiên sự khiêu khích vừa rồi của Phương Thần Phong đã khiến cho Cố Phong giận càng thêm giận, hắn ta quát lớn một tiếng rồi đạp văng chiếc ghế gần đó.

---------

Một tháng trôi qua kể từ lúc Hà Linh Chi bị bắt, suốt thời gian qua, Cố Phong vẫn luôn gửi những đoạn băng ghi lại quá trình thử nghiệm thuốc của cô cho Phương Thần Phong, mỗi lần như vậy, Phương Thần Phong đều đánh vào cổ phiếu của KP cũng như bang của hắn ta.

Trong phòng thí nghiệm của Robert Devon.

Hiện tại cả Triệu Y Vân và Robert Devon đều đang vô cùng tập trung phân tích quá trình tiến hóa của biến thể bên trong cơ thể Hà Linh Chi, suốt cả quá trình, hai đầu lông mày của Triệu Y Vân luôn cau chặt lại với nhau, mà Robert Devon ở một bên giống như vừa nhìn ra điểm gì đó, ánh mắt ông ta từ nghi hoăc rồi chuyển sang vui mừng không thôi, quay sang nhìn Triệu Y Vân, nói:

“Cô có nhìn ra không tiến sĩ Triệu? Trong đầu tôi vừa nảy ra một ý nghĩ khác.”

Dứt lời ông ta liền cầm điện thoại lên gọi cho Cố Phong, Triệu Y Vân không trả lời câu hỏi của ông ta mà phóng cái nhìn phức tạp lên màn hình thông tin trước mặt, những chỉ số kia cho cô biết một điều, Hà Linh Chi đang mang thai!!!

Sau khi nhận được cuộc gọi, Cố Phong lập tức có mặt tại phòng thí nghiệm, nhìn vào bảng phân tích, hắn lên tiếng hỏi Robert Devon:

“Ông giải thích rõ mọi việc cho tôi!”

Robert Devon mỉm cười diễn trình:

“Trên tay cậu là bản phân tích gen của Hà Linh Chi, mọi thứ đều tiến hành theo đúng dự tính ban đầu của chúng ta, tuy nhiên vừa rồi tôi mới phát hiện ra một điều thú vị, hiện tại cô ta đang mang thai được hơn một tháng, một ý nghĩ mới nảy sinh trong đầu tôi, rằng tại sao chúng ta không thử nuôi cấy một biến thể từ khi còn trong trứng nước, hoặc cụ thể hơn là nhân giống dị nhân bằng phương pháp sinh sản thông thường? Nếu thành công, chúng ta sẽ không cần mất quá nhiều thời gian cho một cá thể đơn lập!”

Nghe những gì mà Robert Devon vừa nói, hai đầu lông mày của Cố Phong lập tức cau chặt lại, đúng là hắn có thù với Phương gia, nhưng đứa trẻ này, dù sao cũng là một sinh linh còn chưa thành hình, hắn chưa đủ độc ác để làm điều đó.

“Dừng mọi tất cả nghiên cứu trên người Hà Linh Chi lại, bất cứ điều gì làm nguy hại đến đứa trẻ đều phải được loại bỏ!!!!”

“Cố Phong, ý của cậu như vậy là sao? Đừng quên chúng ta đã có thỏa thuận ngay từ đầu!”, Robert Devon có chút tức giận vì quyết định của Cố Phong.

“Thỏa thuận của chúng ta là Hà Linh Chi, không phải đứa bé!!! Nếu để tôi biết ông làm bất cứ điều gì tổn hại đến nó, tôi sẽ không tha cho ông, nhớ kĩ lấy!!! Sau khi kiểm tra thực tế khả năng của Hà Linh Chi, chúng ta sẽ dừng mọi thí nghiệm cho đến khi cô ta sinh đứa nhỏ ra!!!”, Cố Phong quát lớn sau sự chỉ chích của Robert Devon.

Nói xong Cố Phong lập tức mở cửa đi vào phòng giam của Hà Linh Chi, lúc này cô đang ngồi bó gối trên chiếc giường trắng muốt, nghe thấy tiếng động, cô cũng chẳng buồn ngẩng mặt lên. Đi đến cạnh giường, Cố Phong nhỏ giọng hỏi:

“Cô cảm thấy sao rồi?”

Hà Linh Chi nghe vậy thì liếc mắt nhìn hắn một chút rồi cười nhạt nói:

“Hôm nay anh lại định dở chiêu trò gì đây? Đừng ở đây giả nhân giả nghĩa quan tâm tôi như vậy!”

Trước những lời nói bóng gió của Hà Linh Chi, Cố Phong không tức giận cũng không có thái độ gì, nâng tay vén đi lọn tóc đang rũ xuống trước trán cô, hắn áp sát gương mặt của mình vào mặt Hà Linh Chi, trán cũng trán nhìn sâu vào đôi mắt lưu ly của cô.

Hành động này của Cố Phong khiến Hà Linh Chi có chút giật mình, nâng tay định phản kháng thì lại bị bàn tay mạnh mẽ của hắn giữ chặt lấy gáy không cho cô động đậy. Hà Linh Chi lúc này đang bị giam lỏng giữa khung giường phía sau và lồng ngực to lớn của Cố Phong, cô không biết hắn làm vậy là có mục đích gì, nhưng đó chắc chắn không phải điều tốt đẹp.

Cố Phong duy trì tư thế này khá lâu, hắn chẳng có hành động nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi của Hà Linh Chi, một lúc sau hắn mới lên tiếng, nhưng cũng không chịu rời đi:

“Quên Phương Thần Phong đi!!!”

Hà Linh Chi cảm thấy khó hiểu vì những lời này của Cố Phong, cô nhíu mày như đang thắc mắc, thấy vậy hắn liền nói tiếp:

“Mặc dù tôi không có tình cảm với cô, nhưng vì đứa nhỏ, tôi sẽ trở thành một người đàn ông đáng để cô dựa dẫm vào, quên Phương Thần Phong đi và ở lại bên tôi!!”

Quá nhiều thông tin Hà Linh Chi cần tiếp thu trong câu nói của Cố Phong, nhưng điều làm cô khó hiểu nhất là việc hắn nhắc đến đứa bé, đứa bé nào?

“Anh đang nói gì vậy? Đứa bé nào?”

Cố Phong không nói gì mà dùng một tay kéo duỗi hai chân Hà Linh Chi xuống rồi đặt bàn tay to lớn của mình lên bụng dưới của cô, ánh mắt hắn không chút dấu diếm mà nhìn vào đôi mắt ngơ ngác có chút hoảng của Hà Linh Chi.

Phóng ánh mắt theo bàn tay của Cố Phong, Hà Linh Chi hết nhìn hắn rồi lại nhìn xuống bụng mình, phải mất một lúc sau cô mới hiểu được hành động này của hắn, nhưng cô không dám tin, gương mặt hoảng sợ của cô liên tục lắc thật mạnh như không tin vào điều này:

“Anh đang nói dối, tôi không thể nào có con được, không thể nào…”

Trước sự phủ nhận của Hà Linh Chi, Cố Phong không nói gì mà đem tập tài liệu trên bàn cạnh giường đến trước mặt cô, nói:

“Tự mình xem đi!! Cái thai đã được hơn một tháng!”

Đôi bàn tay nhỏ bé của Hà Linh Chi run run nhận lấy tài liệu từ tay Cố Phong, đó là bản xét nghiệm của cô, mặc dù cô không am hiểu nhiều về y học, nhưng để đọc những chỉ số sinh học này thì không thành vấn đề. Nhìn vào những con số cùng kết luận của Triệu Y Vân bên dưới, Hà Linh Chi mắt mở lớn vì quá bất ngờ, cả cơ thể bắt đầu run rẩy:

“Không thể… tôi không được có thai… không được…”

Theo từng câu nói, nước mắt của Hà Linh Chi bắt đầu rơi, sự bất lực cùng tuyệt vọng một lần nữa bao trùm lấy cô, không phải là cô chán ghét đứa nhỏ này hay cha của nó, mà là vì bản thân cô không xứng được làm mẹ, cơ thể cô vốn không được bình thường, ngộ nhỡ vì điều này mà làm ảnh hưởng đến thể trạng của đứa nhỏ sau này thì sao? Không! Một mình cô là quá đủ, cô không muốn con mình sinh ra cũng phải hứng chịu những thứ này, cô không muốn!!!!

Nhìn cô như vậy, Cố Phong một lần nữa lên tiếng:

“Cô cứ nghỉ ngơi đi, từ bây giờ cho đến lúc đứa nhỏ được sinh ra cô sẽ không phải trải qua bất cứ cuộc thử nghiệm nào nữa, chờ sau khi cô bình an sinh đứa nhỏ ra, tôi sẽ loại bỏ biến thể kia ra khỏi người cô, trong thời gian này tôi sẽ giải quyết Phương Thần Phong, chẳng phải cô cũng hận hắn ta hay sao? Tôi sẽ giúp cô làm việc đó!”

Hà Linh Chi vẫn như cũ không đáp trả lời nói cuẩ Cố Phong, thấy vậy hắn liền đứng dậy nói:

“Cô hãy nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, Cố Phong nhìn qua Hà Linh Chi một chút rồi rời đi. Về phần Hà Linh Chi, những gì mà Cố Phong vừa nói cô không hề để vào tai, trong đầu cô lúc này văng vẳng câu kết luận của Triệu Y Vân:

“Thai nhi sáu tuần tuổi.”

Sáu tuần tuổi, Hà Linh Chi lúc này liền nhớ đến khoảng thời gian cô bị Phương Thần Phong giam cầm, khi đó cô đã vô cùng khó hiểu với hành động đụng chạm vô độ của hắn, nhớ lại câu nói hắn đã từng nói với cô: ‘Em sẽ ở bên cạnh anh hết cuộc đời này!’, và đây là cách mà hắn khiến cô có liên hệ với hắn suốt quãng đường còn lại hay sao? Liệu hắn có từng nghĩ tới hậu quả của việc làm này hay chưa? Đứa con của cô, có thể sẽ trở thành một con quỷ giống như mẹ của nó, nghĩ đến điều này, trái tim Hà Linh Chi quặn thắt từng cơn, những giọt nước mắt không ngừng lăn trên gò má trắng mịn, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên bụng dưới của mình xoa nhẹ, tại nơi này đang có một sinh linh mới sắp chào đời, nhưng thứ chào đón nó đến với thế giới này lại có thể sẽ là thứ đen tối nhất.

Ở bên ngoài, Triệu Y Vân đã nhìn thấy hết một màn này, ánh mắt lạnh băng của cô nhìn thật lâu vào Hà Linh Chi rồi quay người rời đi.

---------

Tập đoàn Phương Thị.

Một tháng qua, Phương Thần Phong không ngừng cải biến hệ thống truy quét toàn cầu của mình nhằm tìm ra Hà Linh Chi, nhưng kết quả vẫn vô tác dụng. Lúc này hắn đang ngồi xem lại những đoạn ghi hình thử nghiệm thuốc của Hà Linh Chi, không phải hắn đang xem quá trình thử nghiệm thuốc của cô, mà điều hắn quan tâm ở những đoạn băng này chính là thiết kế phòng thử nghiệm. Thông qua hơn hai mươi đoạn băng, Phương Thần Phong bắt đầu tạo dựng mô phỏng căn phòng, nó không ngăn thành các phòng biệt lập mà chỉ có những bức tường bằng thủy tinh cường lực ngăn cách các khu. Sau khi bao quát tổng thể, Phương Thần Phong lập tức dùng truy quét toàn cầu để tìm ra định vị phù hợp với nó nhất.

Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng màn hình cũng hiển thị kết quả, nhưng kết quả này khiến Phương Thần Phong phải mở to mắt kinh ngạc, bởi vì nơi trùng khớp với địa hình mà hắn tạo dựng lại chính là trụ sở của KP. Nhưng hắn đã ra vào KP rất nhiều lần và không hề thấy một nơi nào giống như trong phác đồ, chẳng lẽ…

‘Reng… Reng\~\~\~’

Suy nghĩ của Phương Thần Phong bị cắt đứt bởi tiếng chuông điện thoại trên bàn, nhìn vào số máy gọi đến, ánh mắt hắn chợt lạnh, không chần chừ hắn liền tiếp nhận cuộc gọi.

“Phương Thần Phong!”, ở đầu dây bên kia, Cố Phong âm lãnh nói.

“Mày muốn gì!”

“Đừng quá căng thẳng, tao chỉ muốn nói với mày một việc, tao đã gửi một bản tài liệu vào máy tính cả mày. Sau khi mày xem xong, tao muốn hai mươi phần trăm cổ phần của Phương Thị, nếu không làm, mày cũng biết hậu quả rồi đấy!!!”

Nói xong Cố Phong không để cho Phương Thần Phong nói gì thêm mà lập tức tắt máy.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Phương Thần Phong gần như ngay lập tức mở hộp thư điện tử ra, một tháng nay tinh thần hắn lúc nào cũng căng như dây đàn khi không hề biết thộng tin gì của Hà Linh Chi ngoài những đoạn băng kia. Thế nhưng, sau khi đọc xong tài liệu, biểu cảm của hắn vô cùng bất ngờ lại pha thêm sự lo âu.

[…]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.