Sau khi xác định người bên ngoài không thể nghe thấy cuộc đối thoại của cả hai người, lúc này Hà Linh Chi mới lên tiếng hỏi Triệu Y Vân:
“Cậu tìm mình có việc gì sao?”
Nhìn Hà Linh Chi một lúc lâu Triệu Y Vân mới đáp lại lời cô, nhưng không phải về vấn đề mà cô muốn nói, mà là về Lưu Kha Nguyệt:
“Cô ta là ai?”
“Haizz… một con chuột hôi hám tự cho mình là nữ hoàng.”
“Vậy… cô ta và Phương Thần Phong có quan hệ gì?”
Câu hỏi này của Triệu Y Vân làm Hà Linh Chi thoáng im lặng, quan hệ giữa họ là gì à, cô cũng không xác định được. Thấy thái độ này của Hà Linh Chi, Triệu Y Vân tiếp tục hỏi:
“Cậu định làm gì tiếp theo?”
Đi đến bên cửa ban công, Hà Linh Chi phóng ánh mắt đượm buồn ra bầu trời bên ngoài thở dài:
“Mình không biết. Đến bây giờ mình cũng không biết đối với Phương Thần Phong, mình có ý nghĩa gì.”
“Nhút nhát không dám đối diện với hiện thực không phải là Hà Linh Chi mà mình từng biết.”, Triệu Y Vân cất giọng khẳng định.
Nghe đến đây, Hà Linh Chi liền cúi thấp đầu tự cười chính mình:
“Đúng vậy, mình đã quá nhu nhược suốt thời gian qua, được sống trong sự cưng chiều của Phương Thần Phong khiến mình quên mất con người thật của mình. Một người không bình thường thì sao có thể được sống cuộc sống của một người bình thường kia chứ? Là mình đã ảo tưởng…”
Lời Hà Linh Chi bị ngắt quãng bởi vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-khoc-cua-phuong-thieu/2181603/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.