Phương Thần Phong cứ thế ngồi một mình suy nghĩ vòng luẩn quẩn giữa ba người, nhưng kết quả lại không hề tìm ra được giải pháp nào thỏa đáng cả, nên hắn quyết định sẽ tới đâu hay tới đó.
Thời điểm Phương Thần Phong trở lại phòng ngủ đã quá nửa đêm, nhìn người con gái đang quay lưng về phía mình, hắn nhanh chóng đi đến nhẹ nhàng vén chăn lên chui vào nằm sát cô, cánh tay lực lưỡng cẩn thận ôm cô vào lòng tránh cô thức giấc.
Hắn từng nói lúc cô ngủ giống hệt một thiên thần, lúc này cũng y như vậy, nhìn cô say giấc một cách an ổn, tâm hắn liền bình yên đến lạ, những phiền muộn, những bất an liền bị cô đánh tan.
Ngay tại khoảnh khắc này, hắn liền biết cô quan trọng đối với hắn như thế nào, hắn không dám tưởng tượng nếu một ngày nào đó cô rời xa hắn, hắn sẽ làm ra những gì, có lẽ hắn sẽ bất chấp mọi thứ mà đem cô về lại bên cạnh mình, dù cho cô có muốn hay không. Hắn đã thua trước người con gái này rồi.
Đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán Hà Linh Chi, Phương Thần Phong siết chặt vòng ôm cùng cô chìm vào giấc ngủ.
---------
Lúc Hà Linh Chi tỉnh dậy đã không thấy Phương Thần Phong đâu, tối hôm qua vốn định thức đợi anh về để hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, nhưng rốt cuộc là cô bị cơn buồn ngủ đánh úp đến không thể chờ được. Hôm nay anh lại dậy sớm như vậy, có lẽ cô đành hỏi anh sau vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-khoc-cua-phuong-thieu/2181582/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.