Trò tiếp theo mà họ chơi chính là trò phi dao, nhìn cách thức chơi cùng quà tặng, Hà Linh Chi vui vẻ vô cùng. Đây chẳng phải là sở trường của cô hay sao, trò này cô tự tin mình thắng Phương Thần Phong là cái chắc.
Kéo tay Phương Thần Phong đi đến chỗ kiểm vé, Hà Linh Chi lên tiếng hỏi:
“Nguyên tắc của trò này như thế nào? Làm sao để tôi có thể lĩnh thưởng?”
Người kiểm vé là một chàng trai trẻ, áng chừng mười chín, hai mươi tuổi, lúc này anh ta đang cúi xuống kiểm tra danh sách hành khách, khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của Hà Linh Chi mới ngẩng đầu lên, trong một thoáng anh ta liền sững sờ, gương mặt nhìn Hà Linh Chi giống như bị thôi miên, không hề chớp mắt.
Mãi không có được câu trả lời, Hà Linh Chi liền ho khan hai tiếng:
“Khụ khụ… xin lỗi?”
Nghe thấy tiếng đánh động, lúc này anh chàng nhân viên mới hồi phục thần trí, gương mặt lập tức dâng lên một tầng phiếm hồng, không giám nhìn trực tiếp vào đôi mắt lưu ly của cô, anh ta cất giọng đứt quãng:
“À, đây… đây là trò phi dao… mỗi người sẽ có ba lượt chơi, điểm số đã đề trên bảng, nếu… nếu tổng số điểm sau ba lần chơi trên hai mươi tám điểm thì sẽ nhận được một con gấu bông bất kì.”
Trong suốt quá trình hướng dẫn, gương mặt anh ta vẫn giữ trạng thái ửng đỏ như cũ, bởi vì có lẽ anh ta đã say nắng trước vẻ đẹp của Hà linh Chi mất rồi, gương mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-khoc-cua-phuong-thieu/2181554/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.