Chương trước
Chương sau
Đi vào sâu bên trong, Hà Linh Chi một lần nữa lại phải ngạc nhiên vì những thứ ở đây. Đằng sau cánh cửa giống như một không gian hoàn toàn khác vậy, toàn bộ đều phủ một màu đen tuyền, kèm theo đó là cả hệ thống dữ liệu đang chạy, màn hình trong suốt trên không hiển thị những hình ảnh giống như… vệ tinh?

“Đây là…”, Hà Linh Chi thắc mắc.

“Hệ thống truy quét toàn cầu, nó sẽ tiếp nhận dữ liệu dưới dạng nhận diện 3D rồi kết nối với vệ tinh nhân tạo tiến hành tìm kiếm trên toàn bộ ngóc ngách Trái Đất, không ai có thể trốn thoát được nó… Duy nhất chỉ có một lần nó thất bại!”, Phương Thần Phong vừa đi đến khu vực điều khiển vừa trả lời.

“Là?”

“Nó không thể truy quét một ai đó nếu họ dùng… mặt nạ dịch dung. Em có nhớ lần mình đánh cắp chiếc nhẫn của anh trong bữa tiệc thương giới chứ?”

“Tất nhiên.”, Hà Linh Chi mỉm cười trả lời.

“Lần đó em đã sử dụng thuật dịch dung để hành động nên hệ thống không thể truy quét được. Nhưng vào cái đêm lần đầu tiên anh gặp em tại Bar Mộng Ảo, khi đó chỉ vừa nhìn anh đã nhận ra được em và người đã lấy đi chiếc nhẫn là một. Biết vì sao không?”

“Vì sao?”, Hà Linh Chi đang vô cùng nghiêm túc lắng nghe.

“Đó là đồng tử. Mặc dù trong bữa tiệc em có dùng đồng tử giả, nhưng đó cũng chỉ là loại bình thường trên thị trường, nên không thể qua mắt được bộ vi xử lý của hệ thống, nó vẫn có thể nhận diện ra em ngay cả khi em đeo đồng tử giả. Để anh cho em xem thứ này.”

Dứt lời Phương Thần Phong liền lấy từ trong tủ bảo vệ ra một chiếc hộp vô cùng nhỏ rồi đưa cho Hà Linh Chi.

“Đây là cái gì?”

“Em mở ra xem đi.”

Nghe vậy Hà Linh Chi liền mở ra, bên trong là một đôi đồng tử giả, chẳng lẽ…



“Đó không phải đồng tử của em, mà là của anh. Ngày hôm đó khi đến Mộng Ảo anh đã đeo nó, bên trong nó có chứa một hệ thống xử lý giống như hệ thống truy quét toàn cầu, nhưng nó chỉ có tác dụng trong một khoảng cách nhất định. Nhiệm vụ của nó là kiểm chứng xem người đôi diện và dữ liệu nó thu nhận trước đó có cùng là một người hay không. Còn đây, mới là đồng tử của em.”

Nói xong Phương Thần Phong liền lấy ra một chiếc hộp nữa, phải nói là đôi đồng tử này giống hệt với con ngươi của cô, từ màu mắt cho đến độ thích ứng ánh sáng. Hà Linh Chi quả thực ngạc nhiên đến độ không thốt lên lời.

“Anh đã dựa trên những dữ liệu mà hệ thống đã phân tích trước đó, cộng thêm lịch sử nhận diện trong con ngươi giả kia mà mô phỏng đồng tử của em, nếu tính trên phương diện kĩ thuật, thì nó giống hệt với đồng tử của em, còn tính trên phương diện sinh học thì chắc chắn không rồi.”

“Làm sao anh có thể chắc chắn nó giống với đồng tử của em một trăm phần trăm?”

“Để anh cho em thấy.”

Dứt lời Phương Thần Phong liền đeo chiếc đồng tử giả của Hà Linh Chi lên, đồng thời đeo thêm chiếc mặt nạ chỉ để hở hai con mắt rồi đưa mặt lại gần chiếc máy nhận diện bên cạnh.

Ngay lập tức hệ thống truy quét bắt đầu phân tích dữ liệu, kết nối với vệ tinh tiến hành tìm kiếm trên toàn cầu, tất cả hệ thống camera đường phố, hay mọi thứ có liên quan đến điện tử đều bắt đầu chọn lọc thông tin.

Chỉ chưa đầy năm giây sau, hình ảnh của cô đã có trên màn hình hiển thị, tiếp đến là tín hiệu từ vệ tinh báo hiệu đã tìm ra được vị trí cụ thể. Phương Thần Phong bắt đầu thao tác phóng to định vị trên bản đồ liền thấy được vị trí chính xác, và… nó quả thực đúng với vị trí thực tế của cô.

Điều này làm Hà Linh Chi cảm thấy kinh ngạc cùng sợ hãi. Làm thế nào mà Phương Thần Phong lại có thể tạo ra được thứ này kia chứ?

“Đây là lý do vì sao anh không quan tâm đến việc em có bỏ trốn hay không? Là bởi vì anh đã kiểm soát được mọi vị trí của em?”, giọng Hà Linh Chi lúc này đã có chút run rẩy vì tức giận.

Thấy thế Phương Thần Phong liền ôm chặt lấy cô, cất giọng nhẹ nhàng:

“Anh làm vậy không phải vì muốn kiểm soát em, mà là muốn đề phòng cho những trường hợp cấp thiết, anh không thể biết được vị trí của em đang ở đâu, có gặp nguy hiểm hay không thì nó sẽ giúp anh. Anh làm điều này chỉ vì muốn đảm bảo cho sự an toàn của em, nếu như anh thực sự muốn kiểm soát em, chắc chắn sẽ không bao giờ nói cho em biết những điều vừa rồi. Hãy tin anh.”



Nghe vậy Hà Linh Chi cũng nguôi ngoai đi phần nào, nhưng vẫn chưa thể chấp nhận nổi những điều mà bản thân vừa biết, những thứ này quả thực đã đi quá xa so với những gì cô tưởng tượng rồi.

Thấy cô vẫn còn tức giận, Phương Thần Phong liền cúi xuống hôn lấy đôi môi đang mím chặt kia, dùng nụ hôn dịu dàng nhất, nâng niu nhất để khiến cô cảm nhận được những gì mà hắn làm với cô hoàn toàn là vì quan tâm cô, chứ không phải xuất phát từ sự độc tài chiếm hữu.

Ban đầu, Hà Linh Chi vẫn còn kháng cự, bài xích nụ hôn của hắn, nhưng Phương Thần Phong bắt cô phải đối diện với nó mà không được né tránh làm cho Hà Linh Chi dần dần cuốn theo sự ngọt ngào mà hắn đem lại.

Phương Thần Phong bắt cô tiếp nhận nụ hôn này của hắn không phải không có lí do, mà là hắn biết nếu như để cô trốn tránh thì mọi thứ sẽ trở về vạch xuất phát ban đầu.

Môi rời môi, lúc này Hà Linh Chi liền tận lực lấy lại hơi thở, nhìn cô như vậy Phương Thần Phong liền hỏi:

“Bị anh hôn nhiều lần như vậy mà vẫn chưa học được cách hô hấp?”

Nghe câu nói của Phương Thần Phong, hai má Hà Linh Chi liền nổi một tầng ửng đỏ. Nhưng chưa dừng lại ở đó, câu tiếp theo của hắn mới khiến cô muốn đánh người:

“Xem ra sau này anh phải thực hành nhiều hơn nữa để em làm quen dần.”

Lời Phương Thần Phong vừa dứt, Hà Linh Chi liền nâng nắm đấm đánh vào người hắn, nhưng kết quả lại bị hắn chặn được, không những thế hắn còn ngang nhiên hôn cô một lần nữa.

“Bây giờ chúng ta trở về phòng được chứ?”, trán cụng trán Phương Thần Phong thì thầm hỏi.

Hà Linh Chi gật đầu đáp:

“Được.”

Nói rồi cả hai người cùng nhau rời khỏi mật đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.