Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228
Chương sau
Khu Western River Railroad. Tại đây, khách tham quan sẽ ngồi trên những chiếc thuyền nhỏ khoảng mười người ngồi hình dáng giống với các con thuyền trong truyện cổ tích. Những chiếc thuyền này sẽ đưa du khách đi dọc theo dòng nước với hai bên bờ là những bức tượng miêu tả nội dung của từng câu truyện cổ tích nổi tiếng thế giới. Phương Thần Phong dẫn Hà Linh Chi lên một trong những chiếc thuyền tại đó. Giờ đây cả khu vui chơi này chỉ còn có hai người bọn họ vì Phương Thần Phong đã cho phong tỏa toàn bộ. Chiếc thuyền nhỏ chầm chậm trôi dọc theo dòng nước với những ngọn song nhân tạo. Hai bên bờ, mỗi một bức tượng sẽ được lắp những ngọn đèn sáng với đầy đủ màu sắc làm tăng độ lung linh cũng như chân thực cho từng câu chuyện. Từ lúc lên thuyền, cả hai đều không hề lên tiếng nói bất kì câu gì, chỉ đơn giản là im lặng thưởng thức vẻ đẹp nơi này. Còn về Phương Thần Phong, kể từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, bàn tay ấm áp kia của hắn vẫn luôn nắm lấy đôi tay nhỏ bé có chút chai sạn của Hà Linh Chi. Nhìn vào tưởng chừng chỉ là một cái nắm tay đơn giản, nhưng thực chất lại thể hiện sự bảo vệ, bao bọc một cách vô hình mà người bình thường khó có thể thấy được. Ngắm nhìn quang cảnh nơi đây, những câu chuyện cổ tích, cùng sự huyền ảo này, Hà Linh Chi lại nhớ lại quá khứ trước đây của mình. Nhớ cô từng bị vứt bỏ ra sao, đấu tranh để sinh tồn như thế nào, mặc dù không muốn nhưng cô phải thừa nhận một điều rằng: cho đến tận bây giờ, khi đã trưởng thành thì cô vẫn vô cùng muốn có một tuổi thơ như bao đứa trẻ khác, một tuổi thơ vô lo, vô nghĩ; một tuổi thơ tràn ngập hạnh phúc; hay đơn giản chỉ một lần trải nghiệm nó thôi cô cũng mãn nguyện rồi. Nhưng thứ mà cô mong muốn ấy, có lẽ sẽ chẳng bao giờ cô được chân chân thực thực cảm nhận nó nữa rồi. Phát hiện bản thân đã quá lún sâu vào dòng kí ức đã qua, Hà Linh Chi vội vàng thu hồi suy nghĩ rồi điều chỉnh tâm trạng trở lại như cũ. Quay sang phía Phương Thần Phong, thấy hắn không để ý cô mà vẫn đang ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, Hà Linh Chi thầm thở phào. Cô quả thực sơ suất rồi, cô không nên để lộ cảm xúc của bản thân như vậy. Đó không phải tác phong của một sát thủ, thậm chí nó còn là nhược điểm chí mạng. Nhưng Hà Linh Chi đã quá coi thường Phương Thần Phong rồi, nếu một chuyện cỏn con như vậy mà hắn không biết thì sao hắn có thể ngồi lên được vị trí hiện tại? Sở dĩ hắn dẫn cô đến nơi này bởi vì trước đó đã đọc qua tư liệu về cô, thực không ngờ quả đúng như hắn nghĩ. Mặc dù Hà Linh Chi luôn luôn tỏ ra lạnh lùng cùng mạnh mẽ, nhưng sâu bên trong con người của cô cuối cùng vẫn chỉ là một cô bé chưa lớn với vô vàn ao ước. Bởi vì hoàn cảnh, vì cách mà người khác đôi xử với cô quá tàn nhẫn, nên cô không còn cách nào khác là che dấu đi con người thật của bản thân để khoác lên mình một lớp bảo vệ cứng rắn để tránh mọi tổn thương. Để tránh bản thân mắc phải tình huống như vừa rồi, Hà Linh Chi bèn lên tiếng: “Thật vô vị.” Nghe thấy vậy, Phương Thần Phong liền quay sang nhìn cô rồi nhếch miệng cười, nói: “Vô vị sao! Được, tôi dẫn em đi chơi cái khác.” Dứt lời, Phương Thần Phong liền hạ lệnh cho thuộc hạ leo thuyền vào bờ gần đó. Nơi tiếp theo mà hắn dẫn cô đi là khu trò chơi cảm giác mạnh: Pirates of the Caribbean, Splash Mountain, Big Thunder Mountain Railroad,… “Sao? Nơi này chắc không còn vô vị chứ?” Nhìn về phía khu trò chơi, rồi lại nhìn Phương Thần Phong, Hà Linh Chi quay người đi lên một trong số những trò chơi kia, trước khi đi còn không quên để lại cho hắn một cái nhìn khinh thường. Thấy thái độ của Hà Linh Chi, Phương Thần Phong liền sải hai bước dài rồi nắm chặt cổ tay cô kéo ngược trở lại đối diện với hắn: “Có phải tôi quá dễ dãi với em rồi nên em được nước lấn tới? Nói cho em biết, từ trước đến nay, chưa có một ai dám dùng thái độ vừa rồi để nói chuyện với tôi đâu!” “Thì tôi đã nói với anh câu nào sao?”, Hà Linh Chi nhỏ giọng nói thầm. Loáng thoáng nghe được câu nói của cô, Phương Thần Phong chợn mắt hỏi: “Em vừa nói gì!” Không trả lời câu hỏi của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi chỉ thở dài rồi dùng bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay đang giữ chặt bàn tay kia của mình, sau đó cô cứ thế im lặng kéo hắn đến khu trò chơi Pirates of the Caribbean. Tàu hải tặc, một trò chơi cảm giác mạnh khá phổ biến trong hầu hết các khu vui chơi ngoài trời. Phương Thần Phong đang chuẩn bị ngồi xuống vị trí gần giữa con thuyền thì bị Hà Linh Chi cản lại, nói: “Chơi trò này mà anh ngồi ở giữa sao? Qua đây!” Nói rồi lôi kéo hắn đến vị trí mũi thuyền, vừa hay chỗ này cũng chỉ có hai ghế. Bởi vì ở Tokyo Disneyland, trò chơi này được xây dựng cao hơn rất nhiều so với những nơi khác, chính vì thế mà hệ thống bảo hộ cũng được tăng cường hơn. Nếu là các khu vui chơi khác sẽ chỉ có một hàng xích hai bên mạn thuyền và chắn ngang người mỗi hành khách thì ở Tokyo Disneyland còn trang bị bảo hộ riêng cho từng người. Sau khi thắt đai an toàn xong, nhân viên điều khiển bắt đầu cho hệ thống hoạt động. Ban đầu, cường dộ dao động và độ cao của chiếc thuyền khá thấp, nhưng ở nửa sau của lượt chơi, chiếc thuyền bắt đầu dao động mạnh dần, biên độ chuyển động của nó thậm chí vượt quá nửa vòng tròn. Khi mũi thuyền đi lên ở độ cao lớn nhất, người chơi sẽ có cảm giác toàn bộ cơ thể chuẩn bị lộn tròn rồi rơi xuống dưới, nhưng khi đến vị trị thấp nhất lại có cảm giác như cả chiếc thuyền có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Kể từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, đuôi mắt của Phương Thần Phong vẫn luôn theo dõi mọi biểu cảm của Hà Linh Chi. Những tưởng cô sẽ sợ hãi mà la hét, rồi ôm lấy hắn. Nhưng có lẽ nó đã khiến Phương Thần Phong thất vọng rồi, hãy nhìn cô đi, gương mặt cô vẫn lạnh nhạt, vô cảm như núi băng ngàn năm vậy. Sau khi xuống thuyền, Phương Thần Phong lên tiếng hỏi Hà Linh Chi: “Cảm giác thế nào?” Nghe câu hỏi của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi dừng chân, ngoảnh lại đáp: “Mát!” Mát? Hay rồi hay rồi, cô chẳng có chút gì gọi là sợ hãi mà chỉ đơn giản là mát? Trong khi hắn thì đang cảm thấy hơi choáng váng, buồn nôn đây. Không phải hắn sợ độ cao, mà là chiếc thuyền cứ lên rồi lại xuống giống như con lắc đồng hồ vậy, hắn không chóng mặt mới lạ. ‘Hừ!!! Tống Hạ Vũ chết tiệt, từ giờ tôi sẽ không tin cậu bất cứ chuyện gì đâu! Gì mà phụ nữ bình thường ai cũng yếu đuối mỗi khi chơi trò cảm giác mạnh chứ? Mà cũng đúng thôi, Hà Linh Chi cô đâu phải dạng người phụ nữ bình thường?’ Trong khi Phương Thần Phong vẫn đang mải suy nghĩ thì Hà Linh Chi đã quay trở lại chỗ hắn đứng từ lúc nào, nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt của hắn, cô mờ ám lên tiếng: “Anh sợ sao?” Câu hỏi của Hà Linh Chi đã kéo Phương Thần Phong về với hiện tại. Nhìn cô, Phương Thần Phong mất tự nhiên lên tiếng: “Sợ gì chứ! Tôi chỉ đang suy nghĩ một số chuyện thôi!” “À! Thì ra là vậy.”, Hà Linh Chi gật đầu hiểu ý nhưng với dáng vẻ ‘Tin anh tôi đi bằng đầu’ khiến Phương Thần Phong tức đỏ mặt. Mắt thấy hắn lại chuẩn bị tức giận, Hà Linh Chi trộm mỉm cười rồi nhanh chóng đánh lái sang chủ đề khác: “Đến Tokyo anh chỉ đi những nơi này thôi sao? Đây không phải nơi nổi tiếng nhất Tokyo!” “Vậy nơi nào mới là nổi tiếng nhất? Nhưng em đã đến nơi này rồi sao?” Câu hỏi thứ hai của Phương Thần Phong khiến Hà Linh Chi á khẩu. Bộ Tokyo nằm ở ngoài Trái Đất hay sao mà cô chưa đi? “Nhắc đến Tokyo, không thể không nhắc đến ‘Phố đèn đỏ’!” Lời Hà Linh Chi vừa dứt, không những không làm Phương Thần Phong nguôi giận mà ngược lại còn làm hắn bùng nổ hơn. Ngay lập tức hắn liền bắt lấy cổ tay Hà Linh Chi gằn giọng hỏi: “Phố đèn đỏ? Em đến Phố đèn đỏ làm gì?” Làm gì? Đến nơi đó ngoài ‘du xuân, hái hoa, thưởng rượu’ ra thì còn làm gì khác hay sao? Nhưng nhìn sắc mặt Phương Thần Phong hiện tại, Hà Linh Chi không dám hé răng nói lời nào. Không thấy Hà Linh Chi trả lời, Phương Thần Phong liền vòng cánh tay còn lại qua vai cô rồi nắm lấy chiếc cổ thanh mảnh kéo cô sát về phía mình: “Khỏi cần đến Phố đèn đỏ, bây giờ lập tức trở về khách sạn, đích thân tôi sẽ cho em trải nghiệm mọi thứ một cách chân thực nhất. Hà Linh Chi, hãy nhớ cho kĩ, nếu để tôi biết em đặt chân đến đó một lần nào nữa thì tự tay tôi sẽ cắt đứt đôi chân này của em. Tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút!” Dứt lời, Phương Thần Phong liền kéo Hà Linh Chi rời khỏi Tokyo Disneyland.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228
Chương sau