Hà Linh Chi quay lại nói với Mẫn Giai Kỳ, Nhược Hy Ái Linh và Triệu Y Vân:
“ Các cậu mau về phòng nghỉ ngơi đi. Không phải mình đã lành lặn trở về rồi sao?”
Triệu Y Vân vẫn không an tâm nói thêm:
“ Có thật là không sao không? Hay là để mình khám cho cậu một lượt đã, không mất nhiều thời gian đâu.”
“Mình không sao thật mà. Các cậu mau lên phòng đi, ngày mai chúng ta nói chuyện sau.”
“ Thôi được rồi. Vậy bọn mình lên phòng đây, nếu có chuyện gì nhớ gọi cho bọn mình ngay.”
Lúc này Nhược Hy Ái Linh mới lên tiếng, cô là một người rất ít khi nói chuyện.
Nhìn mọi người ai nấy đều vào phòng của mình hết rồi cô mới đi lên phòng của mình.
Vừa vào phòng, cô đi ngay vào trong phòng tắm. Nhìn vào trong gương, cô phải công nhận khả năng về y học của Triệu Y Vân thật xuất chúng. Trong gương là khuôn mặt của một cô nhóc mười sáu tuổi hồn nhiên ngây thơ, vô hại.
Loading...
Nhưng, đó không phải gương mặt của cô.
Hà Linh Chi đưa tay lên kéo chiếc mặt nạ da người đó xuống, lập tức một khuôn mặt hoàn mỹ xuất hiện.
Đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận như cánh hoa đào vậy. Gương mặt cô toát lên sự lạnh lùng cùng quyến rũ của một người con gái, khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải trầm mê, nhưng đôi mắt cô thì lại trái ngược hoàn toàn.
Cô có đôi mắt to tròn và sáng ngời giống như viên ngọc quý vậy, tạo cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-lanh-khoc-cua-phuong-thieu/155928/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.