Mộng Khiết nói xong thì lên phòng ngủ một giấc đến tận 5 tiếng sau mới thức dậy.
Lúc thức dậy, Mộng Khiết vừa cảm thấy mệt mỏi vừa nhức đầu rồi nhớ đến việc trước khi đi ngủ liền lật đật chạy xuống nhà.
Xuống tới phòng khách, Mộng Khiết vẫn thấy Triệu Triết còn đang quỳ ở đó liền hớt hải đi tới " Này, em nói vậy là anh quỳ thiệt đó hả"
Triệu Triết nhìn cô khổ sở nói " Chỉ cần em tha lỗi cho anh thì em kêu gì anh cũng làm "
Mộng Khiết nghe vậy liền mềm lòng " Anh đứng lên đi, anh quỳ 5 tiếng rồi đó"
Triệu Triết vẫn không đứng dậy kiên quyết nói " Khi nào em tha lỗi cho anh thì anh mới đứng dậy"
Mộng Khiết đành hết cách " Được rồi được rồi em tha lỗi cho anh. Mau mau đứng dậy đi "
Triệu Triết vẫn chưa đứng dậy mà hỏi lại " Thật không "
Mộng Khiết gật đầu cái rụp thầm cười khổ. Trời xanh ngó xuống mà coi đường đường là một ôm trùm lạnh lùng bá đạo người người đều sợ mà lại quỳ gối vì cô 5 tiếng đồng hồ chứ.
Do quỳ lâu bị tê chân nên Mộng Khiết phải phụ đỡ anh đứng dậy.
Cả hai ngồi trên sofa tiếp tục im lặng. Triệu Triết liền lấy tay lay lay cánh tay cô " Em sao vậy"
Mộng Khiết bày vẻ mặt nghiêm trọng " Đang suy nghĩ một chuyện rất quan trọng "
Triệu Triết nhíu mày " Chuyện quan trọng "
Mộng Khiết gật đầu " Chuyện của chúng ta"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-kem-15-tuoi-cua-ngai-trieu/3571301/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.