Giọng nói trong veo của thiếu nữ xua tan đi chút mệt mỏi trong người ông ta. Thẩm Xuân Giang ngước mắt thì thấy ngay dáng vẻ rạng rỡ của cô con gái mới nhận về đang đứng ngay trước mặt, tóc đen xõa ra.
 
Trong lúc ngẩn ngơ, ông ta chợt nhớ tới người phụ nữ kia.
 
“Sao còn chưa ngủ?” Giọng điệu mang theo sự dịu dàng, ẩn chứa ý lo lắng.
 
Thẩm Loan lộ ra nụ cười hơi ngượng: “Con... chưa từng được ở trong một căn phòng đẹp như vậy, cho nên không quen lắm ạ!”
 
Thẩm Xuân Giang sững sờ, đau lòng xoa tóc cô: “Sau này con chính là con cháu nhà họ Thẩm, từ từ sẽ quen thôi.”
 
“Bố, con rất vui.” Hốc mắt thiếu nữ đỏ bừng, cắn môi, cố gắng ép lui sương mù trong mắt nhưng lại càng không áp chế nổi, cuối cùng hóa thành hai hàng nước trong suốt chảy qua gò má, rơi xuống mặt đất: “Thực sự, thực sự rất vui...”
 
Người đàn ông lập tức dấy lên một cảm xúc “đau lòng“.
 
Ông ta không hay xúc động, nhưng lúc này, nhìn thiếu nữ rơi lệ thì không nhịn được mà dâng lên tình yêu của người cha, tốt nhất là có thể ôm cô vào trong lòng nhẹ nhàng dỗ dành giống như đối xử với đứa con hai, ba tuổi vậy.
 
Trong đầu nghĩ như vậy, thực tế Thẩm Xuân Giang cũng làm như vậy.
 
Ngay cả Thẩm Loan khi được ông ta ôm vào lòng cũng thấy kinh ngạc trong một giây.
 
Nhưng cô nhanh chóng thả lỏng cơ thể, như thuyền nhỏ thả neo trên bến tàu bình yên. Trân quý, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hung-tan-cua-quyen-thieu/3482817/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.