Chương trước
Chương sau
Anh nghĩ sau khi anh quay lại, chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng chuyện này cho Thi Hạ hiểu.

Đến lúc đó, Thi Hạ sẽ hiểu thôi, tất cả hiểu lầm sẽ không còn nữa.

Tuy nhiên tất cả mọi thứ cũng chỉ mình anh nghĩ vậy.

Lệ Cảnh Diễn rời đi, Thi Hạ đứng một mình trên đường, gió thổi lên mặt, mang theo chút lạnh lẽo của đầu mùa xuân.

Tại sao cô lại quên mất chuyện Thẩm Giai mới là người quan trọng nhất đối với Lệ Cảnh Diễn chứ!

Cô của bây giờ lại sắp vùi sâu trong sự dịu dàng của anh, suýt nữa cô quên mất mình là ai rồi.

Thi Hạ cười hai tiếng, xoay người muốn rời đi, lại không cẩn thận đυ.ng người phụ nữ đứng đằng sau.

Cô cúi đầu xuống, nhưng mùi nước hoa trên người của người phụ nữ kia cứ đập vào mặt, Thi Hạ nhịn không được nhíu mày.

“Thật sự xin lỗi.”
Một lời xin lỗi rất cần thiết, dù sao là tại cô đυ.ng vào người ta.

Người phụ nữ đối diện hừ một tiếng lạnh lùng, nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Thi Hạ, trong lòng lại nghĩ tới chuyện gì đó.

“Đây không phải cô em gái giả của tôi sao, Lễ Tình Nhân đứng ở đầu đường một mình với bộ dạng mất hồn mất vía như thế này là bị người bỏ rơi à?”

Khi nghr thấy giọng nói lại là của Thi Thi, đôi mày Thi Hạ càng siết chặt hơn.

Cô không muốn đứng ở đây lãng phí thời gian với người phụ nữ này, nhưng rõ ràng Thi Thi cứ chặn đường Thi Hạ, không cho cô rời đi.

“Tránh ra, tôi và cô không có điều gì để nói!”

Thi Hạ nhíu mày sâu hơn, đột nhiên cô cảm thấy rất mệt mỏi, không có sức lực ở đây với Thi Thi.

Thi Thi cười lạnh một tiếng, nhìn Thi Hạ, “Tôi cũng không cảm thấy tôi và cô có điều gì để nói. Nhưng mà tôi chỉ muốn nói với cô một điều, Thi Hạ đừng quá coi trọng bản thân như thế, cô cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, một đứa bị người ta bỏ rơi mà thôi!”
Thi Thi nói xong càng cảm thấy vui vẻ, cô ta cứ nghĩ vẻ mặt cô đơn của Thi Hạ là do khi nghe thấy cô ta nói những lời đó.

“Cô nói xong chưa?”

Lúc này Thi Hạ mới ngẩng đầu lên nhìn Thi Thi.

Thi Thi còn chưa thấy đủ, tiếp tục châm chọc mỉa mai Thi Hạ.

“Lệ Cảnh Diễn ở bên cô thì cô thấy anh ta thật sự thích mình hay sao? Tôi nói cho cô biết, anh ta chỉ nhất thời thấy mới mẻ, chờ lần này qua đi, cô sẽ trở lại vị trí của bản thân mình ngay thôi.”

Thi Hạ siết chặt nắm tay, Thi Thi nói ra những lời chạm vào vết thương trong lòng cô.

Thi Thi nói đúng, cô sợ đối mặt với chuyện này nhưng mà không thể không đối mặt với sự thật này được!

“So với cái loại phế vật như cô thì cô có tư cách gì nói tôi như vậy!”

Thi Hạ nói, sắc mặt trở nên tàn nhẫn hơn, Thi Thi cứ tự cho mình là đúng như vậy sao.
Chuyện quan trọng nhất của cô ta bây giờ phải là giải quyết chuyện của THi Nhuận Trân Châu mới đúng.

Tuy nhiên cô ta chả làm được gì lại còn đứng trước mặt người khác khoa tay múa chân, nói đạo lý như thật vậy!

Thi Thi nghe thấy Thi Hạ nói mình là phế vật, cả người giống như con sư tử đang phát giận.

Cô ta không ngần ngại vươn tay ra hướng về mặt Thi Hạ.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, may còn có người bên cạnh phản ứng nhanh, bắt được tay của Thi Thi lại.

“Dừng tay! Cô đang làm cái gì thế?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.