"Tôi chắc chắn không phạm tội trùng hôn, tôi cũng không có ý định kết hôn với Thi Thi, em không cần phải lo lắng đến những chuyện không bao giờ xảy ra!" Lệ Cảnh Diễn thờ ơ đáp.
Anh không phải là người máy nghe theo lệnh sắp xếp của người khác, làm gì có chuyện người ta muốn anh cưới ai thì anh sẽ cưới người đó!
Thi Hạ không nhìn anh, cô hơi cúi đầu xuống, gương mặt trông hơi cô đơn.
"Nhưng Thi Minh Thành và Bạch Xu đều nói người có hôn ước với anh là Thi Thi chứ không phải Thi Hạ."
Cô chỉ là con riêng mà thôi, nói cho cùng cũng không xứng với Lệ Cảnh Diễn.
Lệ Cảnh Diễn khẽ cười, thản nhiên trả lời: "Tôi chỉ biết tên em ghi trên giấy chứng nhận kết hôn với tôi, những chuyện khác tôi không quan tâm, cũng lười quan tâm."
Vậy nên những suy nghĩ của Thi Hạ đều là dư thừa. "Nhưng mà..."
Thi Hạ vẫn còn do dự đã bị Lệ Cảnh Diễn ngăn lại.
"Sao mà em có nhiều nhưng mà như vậy, đi viết sơ yếu lí lịch đi bà Lệ!"
Cô đã là bà Lệ rồi, chẳng lẽ còn định nhường danh phận của mình cho người khác sao?
Lệ Cảnh Diễn thực ra rất tức giận, người phụ nữ ngu ngốc này, sao không có một chút ý thức bảo vệ quyền lợi của mình vậy!
Nhìn thấy dáng vẻ độc đoán của Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ yếu ớt gật đầu. “Ừ, tôi biết rồi."
"Bây giờ không nghĩ đến những chuyện khác, cái em cần nghĩ là điền sơ yếu lí lịch hẳn hoi vào."
Lệ Cảnh Diễn nói xong dẫn cô đến bàn làm việc của mình, sau đó tìm được một tờ đơn xin việc.
"Phải điền thật à?"
Thi Hạ đến tận bây giờ vẫn chưa biết rốt cuộc cô có thực sự muốn tới công ty Lệ Cảnh Diễn làm việc không. Cô và anh trước đây cũng không xuất hiện cùng nhau nhiều, nếu bây giờ làm chung công ty, đến lúc đó ngẩng đầu cũng gặp cúi đầu cũng gặp, xấu hổ cỡ nào!
Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại ép cô, cứ như cô đã trực tiếp đồng ý rồi.
Thi Hạ chỉ cảm thấy mình đến giờ vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Thi Hạ vừa điền xong sơ yếu lí lịch thì điện thoại của Lệ Cảnh Diễn vang lên.
Thấy cuộc gọi đến từ mẹ Tô Giai Kỳ, anh khẽ cau mày.
Nhưng vẫn nhanh tay nhận điện thoại, Thi Hạ nhìn anh bắt máy nghĩ là đối tác làm ăn nên cũng không hỏi nhiều.
"Cảnh Diễn, tối nay dẫn Hạ Hạ về nhà một lúc."
"Vâng, con biết rồi."
Cúp máy xong anh quay sang nhìn Thi Hạ, cô cũng đang nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau.
"Sao thế?"
Thi Hạ thấy anh cứ nhìn mình lập tức biết anh định nói chuyện.
"Mẹ bảo tối nay chúng ta về nhà một chuyến." Thi Hạ sửng sốt: "Có chuyện gì thế?"
"Em nghĩ sao?"
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười nhìn cô, nhưng nụ cười của anh làm Thi Hạ cảm giác có gì đó không ổn, cô nghĩ mãi.
"Không phải là Bạch Xu đến nhà họ Lệ đấy chứ?"
Lệ Cảnh Diễn không trả lời, chỉ gật đầu, coi như đồng ý với lời cô nói.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, nhưng Lệ Cảnh Diễn lại cảm thấy rất thú vị.
"Cái gì mà phải làm sao bây giờ, người phụ nữ đó chẳng liên quan gì đến tôi và em, chúng ta cần gì phải lo lắng?"
"Nhưng làm sao giải thích với mẹ được?"
Thi Hạ vẫn canh cánh trong lòng, dù sao cô cũng là một người giả mạo, đến lúc đấy làm sao mà giải thích được.
Tô Giai Kỳ thích cô như vậy, cô lại làm cho bà thất vọng...
Lệ Cảnh Diễn nhìn cô, ánh mắt anh bỗng trở nên mơ hồ: "Hạ Hạ, em lo lắng nhiều như thế không khỏi khiến tôi hiểu lầm là em thích tôi, sợ phải rời xa tôi nên mới lo lắng như thế!"
Thi Hạ biến sắc, không phải như vậy!
"Không có, anh đừng có mà nói bậy nói bạ!"
Nhưng khi nói những câu này cô cảm thấy rõ ràng trái tim mình đập rộn ràng, mặt mũi cũng ửng đỏ.
Lệ Cảnh Diễn vừa cười vừa nói: "Tôi nghiêm túc đấy, tôi không bao giờ nói những lời vô nghĩa, Thi Hạ, em thông minh như vậy chẳng lẽ không nhìn ra sao?"
Bị anh nói như vậy trong lòng cô hơi bất an, nhưng cũng hơi phân tán.
"Đừng làm loạn nữa, về nhà chúng ta giải thích thế nào bây giờ?"
Thi Hạ khó chịu trong lòng, lỡ như Tô Giai Kỳ tức giận thì phải làm sao...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]