Nhưng Thi Hạ không trực tiếp trả lời thắc mắc của anh, chỉ cười rồi hỏi ngược lại.
“Anh cảm thấy thế nào?”
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, lộ ra cả hàm răng trắng rất đẹp.
“Anh vốn dĩ luôn cảm thấy chuyện anh muốn làm chính là việc hiện tại. Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ của em thì anh cảm thấy có thể là anh nghĩ sai rồi.”
Thi Hạ mỉm cười, trên thế giới này trước giờ không tồn tại sự đồng cảm, xảy ra chuyện cho người khác là câu chuyện, xảy ra chuyện cho chính mình thì trở thành sự cố.
Cho nên đối với sự khó hiểu của Lệ Cảnh Diễn thì Thi Hạ có thể hiểu được.
“Đúng vậy. Anh hoàn toàn nghĩ sai rồi. Là quản lý cao cấp của Thi Nhuận Trân Châu, thật ra cơ bản cũng không phải chuyện mà em muốn làm. Chuyện em muốn làm, em nói ra anh không được cười em nha.”
Thi Hạ nói ra suy nghĩ của mình, tự nhiên dừng một chút, sau đó lại cười thành tiếng, nghe có vẻ tự ti.
Nhưng cô không có nói thẳng, chỉ làm cho Lệ Cảnh Diễn cảm thấy càng thêm tò mò.
“Em nói đi, anh chắc chắn sẽ không cười em đâu.”
Thi Hạ cắn môi mình, cũng không che giấu làm gì, dù sao cũng không phải chuyện gì xấu hổ.
Là chuyện cô muốn làm, nếu bây giờ ngay cả dũng khí để nói ra cô cũng không có, sau này cô làm sao làm được!
“Bán hàng.”
Môi đỏ của Thi Hạ khẽ nói ra hai chữ đó.
“Em muốn bán hàng?”
Lệ Cảnh Diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466434/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.