Chương trước
Chương sau
Thi Hạ nhìn anh nhưng Lệ Cảnh Diễn đã lấy giấy và viết trong tay mình giao cho Thi Hạ.

“Nè.”

Thi Hạ hết cách, chỉ có thể cầm giấy và bút, học theo dáng vẻ của Lệ Cảnh Diễn, viết tâm nguyện của mình lên giấy

Liên quan nhân duyên ……

Nhân duyên, không phải cả đời này cô mong muốn cùng nhau nắm tay đi hết cuộc đời này hay sao?

Nghĩ tới chuyện này, cô nhịn không được quay mặt qua lén nhìn Lệ Cảnh Diễn bên cạnh mình, nhưng lại không hề nói gì.

“Anh viết gì vậy?”

Thấy Thi Hạ viết xong, vẻ mặt của Lệ Cảnh Diễn tò mò. Anh thật sự rất muốn xem, xem nguyện vọng của Thi Hạ có phải cũng giống mình không.

Nhưng Thi Hạ lại từ chối “Nguyện vọng bị người khác nhìn thấy thì không linh nghiệm nữa.”

Lệ Cảnh Diễn chỉ mỉm cười, thôi đi thôi đi, anh không xem nữa.

Dù sao nguyện vọng của anh có thể thành hiện thực là đủ rồi, vì trong nguyện vọng của anh đã có cô rồi.
Thấy Lệ Cảnh Diễn tận tâm như vậy, Thi Hạ thậm chí cảm thấy thú vị.

“Anh từ lúc nào trở thành người giống thiếu nữ thẹn thùng rồi.”

“Em mới là thiếu nữ hoài xuân!” Lệ Cảnh Diễn không khách sáo phản pháo lại.

Anh đây là vì muốn bảo đảm tương lai tốt đẹp của hai người, nhưng Thi Hạ được lắm, cô còn nói mình là thiếu nữ hoài xuân!

“Anh thấy em giống lắm sao?” Thi Hạ mỉm cười hỏi.

Cô thì nhớ trợ lý Mạt Mạt từng nói cô là một người phụ nữ mạnh mẽ trong công việc, con gián nhỏ đánh không chết.

Cô gái như vậy dù không có tình yêu cũng mạnh mẽ!

Lệ Cảnh Diễn gật đầu, giả bộ trả lời “Cũng đúng. Em đã lấy chồng rồi, chính xác không phải là thiếu nữ nữa.”

Nói xong anh vẫn còn dáng vẻ cố ý, bất chợt nhìn vào mắt của Thi Hạ.

“Lệ Cảnh Diễn, anh cố ý có phải không?”
Thi Hạ bị Lệ Cảnh Diễn chọc tức, nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn cười ha hả.

“Anh nói thật mà, em tuyệt đối đừng thẹn quá hoá giận nha!”

“Em lúc nào thẹn quá hoá giận!”

Thi Hạ rõ ràng giận tới nổi lửa bốc cao ba thước, nhưng vẫn phải bảo vệ hình tượng của mình!

Thấy ghế hoa đào trước mặt, trong lòng của Lệ Cảnh Diễn cực kỳ thành khẩn.

Phù hộ cho anh và nha đầu ngốc này đi tới cuối cùng. Dù thấy cô thật ngớ ngẩn, nhưng Lệ Cảnh Diễn cảm thấy bản thân không chê điều đó.

Tại Thi gia.

Thi Thi mấy ngày nay luôn chờ tin tức của bên Lệ Cảnh Diễn.

Những thứ cô ta đã mất đi, đều phải đòi lại. Ngay cả khi cô ta không thích cũng tuyệt đối không để người phụ nữ Thi Hạ kia được hời.

Nhưng cho tới giờ một chút tin tức của Thi Hạ cũng không có khiến Thi Thi vô cùng hồi hộp.
“Mẹ, mẹ vẫn chưa liên hệ được với Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ sao?”

Vẻ mặt của Bạch Xu điềm tĩnh, bà ta tin Thi Hạ sớm muộn cũng sẽ về “Trưa này mẹ đã đi tìm Lý Thao. Lý Thao chắc có cách có thể liên lạc với Lệ Cảnh Diễn.”

Nhưng Thi Thi lại cảm thấy trong lòng mình rất bối rối, không được an tâm.

“Mẹ, hai người họ sẽ không bỏ trốn chứ.”

“Làm sao có thể? Nha đầu ngốc nhà con, đúng là tầm thường, Lệ Cảnh Diễn có nhiều thứ như vậy, sao có thể bỏ trốn với nha đầu hoang dã Thi Hạ!”

Bạch Xu nói xong, nhẹ nhàng cười, có vẻ coi thường lời con gái bà ta vừa nói.

Dù gì người đàn ông có đầu óc, cũng không thể vì một người phụ nữ, từ bỏ tất cả mọi thứ mà mình sở hữu. Huống hồ Lệ Cảnh Diễn lại là một người thông minh như vậy.

“Mẹ nói cũng có lý”

Nghe thấy lời Bạch Xu nói, Thi Thi cũng không suy nghĩ lung tung nữa.

Nhưng bất luận ra sao, Thi Hạ nhất định phải rời khỏi!

“Vậy thì, mẹ cứ ở yên đây bình tĩnh chờ, con cùng chờ tin với mẹ.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.