Chương trước
Chương sau
Anh đâu phải mù chữ, sao có thể liền xem không hiểu tấm bản đồ đơn giản này!

“Vậy…… Có phải bà chủ vẽ sai rồi không?” Thi Hạ hỏi.

500m thì nhiều nhất mười phút cũng nên tới rồi.

Những đã nửa tiếng rồi, cái gì cũng chưa thấy!

Lệ Cảnh Diễn lắc đầu, phủ định suy nghĩ của cô, “Ta cảm thấy không có khả năng đó, bà ấy là dân địa phương, có thể vẽ sai một nơi mình ở từ nhỏ đến lớn sao?”

“Tôi cảm thấy rất có khả năng là không phải ai cũng biết coi phương hướng.” Thi Hạ nói, nặng nề mà thở dài.

VÍ dụ như lúc đi siêu thịt, chỉ cần các kệ hàng được sắp xếp lại, Thi Hạ liền sẽ đau khổ phát hiện cô tìm không thấy đường đi ra ngoài.

Cho nên, đối với một kẻ mù đường mà noi, không có gì không thể xảy ra!

Nhưng thấy Thi Hạ có vẻ đã mỏi mệt, Lệ Cảnh Diễn cũng không nỡ ép cô đi tiếp nữa.
Nhưng anh không muốn từ bỏ, càng khó tìm anh lại càng thích.

“Như vậy đi, tôi đi quanh xem một chút, em ở đây chờ tôi.”

Thi Hạ ngửa đầu nhìn anh lo lắng.

“Hay là về thôi?”

Lệ Cảnh Diễn không cam lòng, anh là một người rất cứng đầu.

“Không thể được, chúng ta đã vất vả đi đến đây, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ?”

Thi Hạ thở dài, “Tôi cảm thấy việc này sẽ chẳng đi đến đâu cả!”

Cô không hiểu, Lệ Cảnh Diễn vì cái gì nhất định phải cố chấp, nhất định phải tìm được cái đá đào hoa?

Lệ Cảnh Diễn chỉ nhìn Thi Hạ, sau đó gật đầu.

Đúng vậy, anh nhất định phải nghĩ cách tìm được đá đào hoa, bất luận là dùng biện pháp gì, bây giờ anh không chỉ đơn giản là tò mò nữa, mà anh không cam tâm.

Nhưng chưa đi được bao xa thì anh đã bị Thi Hạ gọi lại.

“Chờ một chút chờ một chút, Lệ Cảnh Diễn, bản đồ có phải anh đang cầm ngược không?”
Cô vừa nhìn tấm bản đồ trên tay anh, cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Cầm ngược?”

Lệ Cảnh Diễn nhíu nhíu mày, nãy giờ anh vẫn luôn cầm như vậy, cô cũng đâu có nói gì!

Thi Hạ thở dài, cầm lấy tấm bản đồ từ tay Lệ Cảnh Diễn, lật ngược nó lại, nói, “Anh xem đi, như vậy có vẻ đúng hơn.”

Lệ Cảnh Diễn nhìn kỹ lại, thật đúng là như vậy, thế này nhìn có vẻ hợp lý hơn hẳn!

“Là tôi lầm?”

Thi Hạ gật đầu, cô nghĩ lý do họ đi lạc là do Lệ Cảnh Diễn cầm ngược bản đồ.

Lệ Cảnh Diễn cầm lấy bản đồ, nhíu nhíu mày, giống như……

“Có vẻ rất có lý!”

Thi Hạ tiếp tục gật đầu, thì ra Lệ Cảnh Diễn thông minh ngời ngời cũng là có lúc trở nên ngu ngơ!

Nhưng trải nghiệm này cũng rất thú vị!

“Vậy… ta dựa theo cái này tìm thêm lần nữa?”

Thi Hạ xua xua tay, cô đã quá mệt mỏi.
“Tôi đi không nổi.”

“Tôi cõng em.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.