Anh đâu phải mù chữ, sao có thể liền xem không hiểu tấm bản đồ đơn giản này!
“Vậy…… Có phải bà chủ vẽ sai rồi không?” Thi Hạ hỏi.
500m thì nhiều nhất mười phút cũng nên tới rồi.
Những đã nửa tiếng rồi, cái gì cũng chưa thấy!
Lệ Cảnh Diễn lắc đầu, phủ định suy nghĩ của cô, “Ta cảm thấy không có khả năng đó, bà ấy là dân địa phương, có thể vẽ sai một nơi mình ở từ nhỏ đến lớn sao?”
“Tôi cảm thấy rất có khả năng là không phải ai cũng biết coi phương hướng.” Thi Hạ nói, nặng nề mà thở dài.
VÍ dụ như lúc đi siêu thịt, chỉ cần các kệ hàng được sắp xếp lại, Thi Hạ liền sẽ đau khổ phát hiện cô tìm không thấy đường đi ra ngoài.
Cho nên, đối với một kẻ mù đường mà noi, không có gì không thể xảy ra!
Nhưng thấy Thi Hạ có vẻ đã mỏi mệt, Lệ Cảnh Diễn cũng không nỡ ép cô đi tiếp nữa.
Nhưng anh không muốn từ bỏ, càng khó tìm anh lại càng thích.
“Như vậy đi, tôi đi quanh xem một chút, em ở đây chờ tôi.”
Thi Hạ ngửa đầu nhìn anh lo lắng.
“Hay là về thôi?”
Lệ Cảnh Diễn không cam lòng, anh là một người rất cứng đầu.
“Không thể được, chúng ta đã vất vả đi đến đây, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ?”
Thi Hạ thở dài, “Tôi cảm thấy việc này sẽ chẳng đi đến đâu cả!”
Cô không hiểu, Lệ Cảnh Diễn vì cái gì nhất định phải cố chấp, nhất định phải tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-hop-dong-lanh-lung-khong-de-dung-dau/3466429/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.